Friday, January 5, 2018

HÀNH TRÌNH CON CHỮ - 6: Trên đất Úc - Học Tiến sĩ và con nợ bạc tỷ

Sang Úc, mình theo học Thạc sỹ Nghiên cứu (Master by Research) ngành Khoa học Sức khoẻ (Health Sciences) tại đại học La trobe (Melbourne). Mình đặt chân đến Úc vào một ngày mùa hè của Melbourne. Mình thật sự rất may mắn vì trong hành trình này, mình gặp được chị Yến (giám đốc DRD) và chị ca sỹ Thuỷ Tiên. Quá sướng, học cùng trường, cùng khoa và ở cùng ký túc xá. Mình đã thấy yên tâm hơn.

Vì mình học Research nên mình không đến lớp như các bạn khác. Mình chỉ làm cái nghiên cứu của mình và làm việc với giáo sư hướng dẫn. Thành ra, thời gian rất chủ động. Muốn học thì học đến điên cuồng. Còn chán quá thì cứ thong dong đi chơi cả ngày mà không lo lắng việc điểm danh. Sướng mà khổ!

Thời gian đầu ở Melbourne, mình phải ráng thích nghi với mọi hoàn cảnh. Khó khăn thì cố gắng khắc phục, hoặc ngoài khả năng thì có thể nhờ sự giúp đỡ từ bạn bè và thầy cô quản lý sinh viên. Mình là sinh viên khuyết tật, nên ADS cũng đầu tư nhiều tiền hơn cho mình so với các sinh viên khác. Mình không còn lo lắng chuyện áo cơm nữa, vì đã có chính phủ Úc lo. Nghe sướng thật! Mình chỉ việc học nên nghĩ bổn phận và trách nhiệm là phải học thật tốt. Chính vì vậy, mình đã rất nỗ lực. Các giáo sư lúc nào cũng khen xuất sắc!

Mình thì cũng muốn học tiếp lên Tiến sỹ chứ không dừng lại ở Thạc sỹ. Mình cũng luôn tìm kiếm các cơ hội để có thể học tiếp Tiến sỹ. Với mình, học, nghiên cứu là một đam mê bất tận. Mình cũng đã nghĩ: Nếu may mắn có được học bổng TS ngay sau khi tốt nghiệp Ths thì mình ở lại học tiếp. Còn không thì về rồi tiếp tục tìm học bổng học TS.

Và rồi thời gian, có nhiều chuyện vui buồn xảy ra ngoài mong đợi. Chính những điều đó đã lái mình đi theo một hướng khác - hướng mà mình chưa bao giờ nghĩ tới!

Cái đầu tiên là bà giáo sư chính chuyển trường vào sát ngay cái tháng mình sắp kết thúc khoá học. Bà ấy qua Sydney làm việc trong khi mình sắp xong luận văn. Thời gian mấy tháng gần cuối, bà không chỉnh sửa gì nhiều cho luận văn của mình. Rồi đùng 1 cái, bà thông báo bà phải nghỉ việc. Mình choáng váng! Giáo sư mới yêu cầu mình phải gia hạn thêm vài tháng để bà đọc luận văn. Ôi, cái dân học bổng mà, gia hạn đâu có dễ, vì nó liên quan đến nhiều thứ. Mình cực kỳ căng thẳng. Thật may mắn là nhờ sự giúp đỡ của "sponsored team" (đội quản lý du học sinh ADS) tại đại học La Trobe. Họ đã làm việc nhiệt tình, hết mình để đem lại cho mình một kết quả tốt nhất. Thật sự rất cảm ơn đội ngũ quản lý ADS tại La Trobe. Mình được ở lại thêm 3 tháng. Mình được La Trobe trao học bổng học phí 3 tháng, và ADS chi tiếp sinh hoạt phí cho mình 3 tháng nữa. Vậy là việc học coi như tạm ổn định. Phew!

Giữa cái lúc mình căng thẳng vì việc đổi giáo sư, cũng là lúc mình diễn ra cái đám cưới với một người Úc. Mình và Gấu quen nhau 1 thời gian thì tính đến chuyện đám cưới. Việc "có bồ" cũng là chuyện hỉ ngẫu nhiên. Mình chả bao giờ nghĩ mình có bồ... ấy vậy mà đùng cái "lấy chồng". Thật ngộ! Bọn mình dự định cưới vào tháng 2/2016, và dự tính là tháng 3/2016 thì tụi mình về Việt Nam và làm đám cưới bên Việt Nam. Thế nhưng, cái việc đổi giáo sư khiến mình căng thẳng. Mình đã định hoãn cưới, nhưng thư mời đã gửi, tiệc cưới đã đặt, lễ cưới cũng đã đặt xong đâu vào đấy... Thôi thì, cứ thế mà làm thôi. Rồi mình lên xe bông ở xứ người!

Trong khoảng thời gian sau cưới, mình lại tiếp tục hoàn thành luận văn. Chỉnh sửa rất nhiều. Mình và giáo sư mới đã làm việc rất căng thẳng. Và ngay cả những lúc căng thẳng, mình cũng vẫn nung nấu ý định xin học bổng học tiếp TS. Thế nên, mình cũng cứ tìm đọc thông tin liên quan đến xin học bổng TS. Mình liên lạc với giáo sư bên đại học Monash và được sự ủng hộ cũng như chấp thuận làm giáo sư hướng dẫn cho mình. Bước đầu có vẻ khả quan.

Thú thực, mình cũng đã từng nghĩ "thôi, Ths đủ rồi!"... Thế nhưng, chỉ nghĩ đến việc "không đi học nữa" là mình cảm thấy không vui, cảm thấy bị thiếu cái gì đó trong cuộc sống. Thế nên, mình miệt mài làm luận văn, miệt mài viết bài đăng tạp chí quốc tế, và miệt mài làm hồ sơ xin học tiếp TS.

Đầu tháng 4/2016, anh trai chồng qua đời để lại cả một nỗi đau mất mát lớn cho gia đình chồng. Đó cũng là lúc mình phát hiện có bầu. Buồn vui lẫn lộn. Mừng nhiều hơn buồn, vì tin có bầu ngay cái thời điểm "tâm trạng cả nhà chồng đang đau khổ". Nó như một giọt mưa xuân, làm cả nhà phấn khởi! Mừng lắm, mà cũng căng lắm đây. Vì mình đã gia hạn visa một lần rồi.

Bầu bì nghén, mệt, rồi luận văn... ôi mình như phát điên. Thật may, có chồng bên cạnh, đỡ đần hết mọi thứ, chia sẻ mọi thứ. Cuối cùng, luận văn cũng xong. Mình nộp cho trường để chấm điểm. Mình sắp đến ngày về. Mình buộc phải nói với bên quản lý du học sinh về baby và tình trạng sức khoẻ của mình rằng: mình không đủ điều kiện để lên máy bay ngay thời điểm đó. Thế là mình lại được DFAT đồng ý và cho ở lại đến khi sinh con xong. Thật sự rất cảm ơn những sự hỗ trợ của DFAT và sponsored team.

Sau khi mình có kết quả chấm luận văn, mình tiếp tục hoàn chỉnh hồ sơ xin học bổng. Lần này mình xin ở La Trobe và cả Monash. Và rồi, tin vui ập đến khi nhận tin trúng tuyển học bổng toàn phần tại Monash, ngành Xã hội học - ngành mình thích. Rồi sau đó, La Trobe cũng báo tin trúng tuyển. Nhưng bên La Trobe chỉ cho học phí, không cho sinh hoạt phí. Mình đã chọn Monash, dĩ nhiên rồi :). Lúc này, mình đã có Anna oe oe rồi.

Ảnh chụp lại từ fb: Hình lễ cưới, nhận bằng tốt nghiệp, Anna lúc chưa đầy tháng và thư nhập học của Monash

 Email trúng tuyển từ La Trobe

Mình lại xin DFAT ở lại học tiếp TS nhưng đã bị DFAT từ chối. Đơn giản thôi: vì họ không tin mình sẽ quay về sau khi học xong TS! Một khi họ đã không tin, thì bạn có giải thích hay cam kết thế nào thì tất cả cũng chỉ là nguỵ biện! Họ đưa ra 2 lựa chọn cho mình:

1. Quay về Việt Nam trong vòng 30 ngày và không được quay lại Úc trong vòng 2 năm. 
Mình không thể chọn phướng án này vì: Nếu mình quay về và không được phép quay lại Úc trong 2 năm, có nghĩa là mình bị mất học bổng TS. Mình không mong muốn điều đó. Mình muốn được học tiếp. Và cơ hội học bổng toàn phần đâu phải lúc nào muốn cũng được. Và hoàn cảnh hiện tại của ông xã mình, cũng không thể theo về Việt Nam liền ngay được. Mình thì lại không thể tự đi một mình. Lúc đầu, mình đã tính về vì có ông bà ngoại Anna. Nhưng giờ, ông bà ngoại Anna đã phải về Việt Nam trước dự tính vì có giấy bão lãnh đi Mỹ định cư. Mọi kế hoạch của mình đành phải chuyển theo hướng cho phù hợp hiện tại.

2. Ở lại úc thì phải đền hợp đồng, trả lại toàn bộ chi phí mà họ đã đài thọ cho mình: Tổng là $175.000 AUD. 
Mình đã chọn giải pháp này. Mình biết đó là số tiền không nhỏ, nhưng mình không thể làm khác được. Dẫu sao cũng tự an ủi mình: Nhờ ADS mà mình được mở mang kiến thức và gặp được ba Anna và có Anna bây giờ. Nhờ ADS mà mình có một mái ấm nhỏ và có cơ hội học tiếp TS (dẫu có chút đắng cay). Và rồi, ngủ một đêm, tỉnh dậy, mình trở thành "con nợ bạc tỷ"!

Nợ thì đã nợ, căng thẳng cũng chẳng thể giải quyết được gì! Mục tiêu trước mắt là gắng chăm sóc tốt "cục nợ Anna" và hoàn thành việc học....

Mình tin, rồi mọi chuyện sẽ qua.

Thay lời kết:

Đời mà, không bao giờ có con đường trải đầy hoa hồng. Cuộc sống là một chuỗi những thách thức. Thế nên, hãy sống như cánh diều, vì càng gặp gió, diều sẽ càng lên cao!


Từ An
Melbourne, 5/01/2018

No comments:

Post a Comment