Tuesday, November 17, 2015

Xin tiền

Chiều nắng, cưỡi con xe lăn đi ra Northland mua đồ ăn. Định bụng là sẽ ghé vào Kmart mua vài cái áo ngắn tay cho mùa hè, vì nóng quá. Mình đảo một vào, thấy Kmart, đứng ngó từ xa, ngại vào nên đi thẳng. Đúng thật là mình không có cái tính cà cưa. Đi mua đồ ăn là đi mua đồ ăn, không lòng vòng chỗ nọ chỗ kia.

Chạy vào Woolworths, đảo một vòng, không thấy cherry. Chạy ra, rồi vào vẹo vào Coles.

Bước vào Coles, thấy có 1 ông cầm cái giỏ đồ ăn đứng gần chỗ tính tiền. Ông ta có vẻ giống người Iran. Người nhỏ bé, tóc hoa râm, vẻ khắc khổ.... Chắc ổng chờ tính tiền.

Mình chạy lòng vòng mua các thứ, thịt, rau, trái cây... và cherry. Vì giờ này là mùa cherry.

Xong, mình chạy ra tính tiền. Các quầy có vẻ khá đông. Mình tìm quầy vắng nhất và chạy lại. Lại gặp cái ông Iran ấy (có lẻ thế). Mình đang đợi phía sau ông ta, mình thấy ông ta nói gì đó với 3 người trước. Nhưng tất cả họ đều lắc đầu và nói xin lỗi. Mình không hiểu chuyện gì nhưng cũng kệ, không hỏi.

Mình đến gần quầy tính tiền hơn. Ông ấy nhìn mình và bảo mình tính trước. Mình cảm ơn.

Rồi cái, ông ấy cúi xuống và nói với mình: Làm ơn cho tôi xin 3 đô la để tôi có thể tính tiền cho phần thức ăn này không? Tôi chỉ có vài đô la, không đủ để tính. Tôi chỉ thiếu 3 đô la thôi.

Mình nghe không rõ.Mình hỏi lại: 3 đô la!

Vừa hỏi, mình vừa nhìn vào tay ông ấy, đúng là chỉ có vài đô la, không tới 7 đô la. Nhìn vào giỏ đồ của ông ta, chỉ có bim bim, nước ngọt. Chỉ vài món lẻ tẻ, chắc tổng tiền không tới 10 đô la.

Rồi ông ta bảo, chỉ cần 3 đô la. Rồi mình nói "Yes". Ông ta mừng ra mặt. Nói cảm ơn và cầu chúc mình mọi điều may mắn

Mình tính xong tiền, đưa ông ấy 3 đô la

Chợt nghĩ: Tại sao chỉ có 3 đô la, là ai cũng lắc đầu không cho? Nhìn ông ta không có vẻ gì là người nghiện thuốc hay nghiện rượu. Nhìn ông ta, mình lại chợt nghĩ ngay đến người cha khắc khổ, cùng gia đình vượt biên sang Úc. Chẳng hiểu sao cái hình ảnh đó lại hiện ra trong đầu mình nữa....


Mel bourne 17 Nov 2015
An Nguyen


---

Yesterday, I went to Coles at Northland Shopping Center for buying some foods. When I came there, I saw a man who was standing at near cashier. He is about 45 -50 years old. He looks like an Iranian. He looks poor and sad. I thought he probably was waiting for his turn to checkout.

After a while, I finished shopping and was going to checkout. I went to checkout where he was standing. I was behind him. I saw him talking to 3 customers, I did not know what he talked but all of them said "No, I am sorry" and gone.

I came closer to him. He said to me: "Go ahead". I said: "Thank you". Then he asked me: "Could you please give me $3? So I can checkout. I don't have enough $. I just have a few dollars". He showed me some coins in his hand. I guessed it is about nearly $7. Then I saw in his basket, he just had chips, and some soft drink. I asked him: "Just $3?". He said: "Yes". I said: Ok!

When I said Yes, he was so happy, he smiled and said "thank you so much, God bless you, bla bla bla".

On my way home, I just wondered that: He needed $3, but why 3 others said NO???

Thursday, November 12, 2015

"Lọ điều ước" - a wishing bottle



grin emoticon cứ nung nấu. Muốn bay cao bay xa... trong khi khả năng hiện tại thì có hạn. Không biết phải làm sao? không biết phải nói với ai? Vậy là nghĩ ra cái trò "Lọ điều ước". Làm cho thật đẹp, thật lung linh. Ghi những điều mình muốn vào đó. Nó bé xíu xiu như ngón cái. Đi đâu cũng mang theo như báu vật. Nó chẳng có gì cả, chẳng đáng một xu. Nó chẳng thể bán, mà bán cũng chẳng ai mua. Nhưng nhìn vào nó, mình có thêm động lực. 2 mẩu giấy màu hồng là cho bản thân. 4 màu xanh là cho người thân. Nay, có chút rỗi rãi lúc sáng sớm, lôi cái lọ "thần kỳ" ra đọc... Và chị Hai đã ở Mỹ được 5 năm và gần 2 tháng. Cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng, nhưng ít ra chị đã làm được điều chị muốn. Riêng mình, há há, em hông có được đi Mỹ. Em đi học ở Úc. Và đúng thật, em đi học Thạc sĩ. em đã tốt nghiệp ĐH loại G. Và em đã làm được điều em nói trong tờ giấy "Tôi sẽ làm được".



---
Nearly 10 years ago, when I was a student, I came to Ho Chi Minh City for studying at the university. It is clearly seen that I faced many problems including social and physical problems. I challenged my problems every day, but I never give up my dreams. I want to achieve my goals and make my dreams come true. At that time, I did not know how to do and who I should share. I then made a little wishing bottle. It is very small as much as a thumb size. So I always bring it together wherever I go. It costs nothing, but it likes my treasure. I have motivation when I see it, because it contains my wishes and goals. Green colour is wishing for family, and pink colour is my goals that were written down. In the early morning today, I opened the bottle and read. See, the wish for my older sister came true. She lives in the US for nearly 5 years and 2month. Life is not a paradise, but at least she achieved the thing she wants. For me, studying abroad is one of the goals I achieved. I am studying Master in Australia instead of America. I wrote: "I will try my best to graduate with very good GPA". And see, I did more than that.


Melbourne, 13th 2015
An Nguyen

Monday, November 9, 2015

Chuyện ta ở xứ người: 13 – Hôn nhân bất hạnh

Note: English verson below!

Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân và không mang tính chỉ trích bất kỳ ai. Và càng không có ý chỉ trích nhân vật trong câu chuyện.
---

Bạn Lan (tên này chỉ để dùng trong bài viết này) cũng trạc tuổi của mình. Bạn lấy chồng cũng được hơn hai năm, có lẽ. Và cuộc tình của đôi bạn cũng thật là khó tin nếu không muốn nói đến chữ duyên số. Bạn ở Việt Nam, chàng ở xứ chuột túi. Ấy vậy mà hai bạn đã nên duyên chồng vợ. Rồi chàng đưa bạn về dinh. Nghĩa là bạn phải xa gia đình, xa họ hàng, bạn bè và mọi thứ thuộc về bạn trước kia.

Trong môi trường mới, ngôn ngữ chưa mấy quen, người thân không có, luật, văn hoá.... mọi thứ điều lạ lẫm đối với bạn. Có lẽ bạn cô đơn lắm! Người thân duy nhất bạn có, và có lẽ là hiểu bạn nhất, ở xứ chuột túi này là: Chồng bạn!

Ai cũng tưởng rằng họ sống hạnh phúc lắm, yêu thương nhau nhiều lắm. Và ai ai cũng mong như vậy lắm. Vì đơn giản, hai bạn đã yêu, và đã quyết định đi chung một con đường.

Thế nhưng, những gì mình nghe, mình thấy ở đây, chắc chắn người thân của bạn bên Việt Nam không bao giờ thấy. Và cũng có lẽ họ không nghĩ rằng họ sẽ thấy hoặc nghe về điều đó. Rằng: Hai bạn cãi nhau, thậm chí đánh nhau (mình nghĩ thế - hoặc có thể không), vì mình nghe những tiếng loảng xoảng, rầm, thịch.... Nghe mà thấy đau....

Nếu chỉ một hoặc hai lần gì đó thì không sao, vì chén trong chạn còn khua mà, huống chi cuộc sống vợ chồng. Thế nhưng, hai bạn thường xuyên lắm! Không đến mức cãi nhau như cơm bữa ... nhưng thực sự là số lần hai bạn thực sự "yên lặng" thật hiếm hoi quá đỗi...

Hai bạn không cảm thấy mệt mỏi với việc cãi nhau đó hay sao? Nếu cảm thấy hôn nhân là "tù túng", thì hãy giải phóng cho nhau đi. Đừng làm phiền đến hàng xóm, vì phải nghe những điều đó. Và nếu cảm thấy chưa đủ dũng cảm để đi đến li hôn, thì hãy tự điều chỉnh mình "sống sao cho phải đạo vợ chồng". Nhịn một tiếng, chưa chắc đã "nhục". Bớt một tiếng, không ai nói mình "ngu". Việc gì cứ phải gào lên cho lớn tiếng hơn người khác?

Có thể mình không phải là người trong cuộc, nên không hiểu hết cảm xúc của họ. Nhưng những gì mình nghĩ và viết ở đây, thật sự là chỉ mong hai bạn ấy "có những giây phút chợt nhìn lại chính mình".

Hạnh phúc gia đình là phải vung đắp từ hai phía. Ai cũng biết, ai cũng hiểu nhưng mấy ai làm được. Lắm lúc, thấy hai bạn cứ chí choé cãi nhau, mình chợt nghĩ: Có bao giờ hai bạn nghĩ rằng hai bạn kết hôn là vì cái gì????

Xưa kia...

Hai bạn đã quen nhau qua mạng xã hội. Rồi những cuộc trò chuyện tăng dần lên. Rồi ngày qua ngày, tháng qua tháng, chàng về Việt Nam lần đầu để "xem mắt" bạn. Và rồi, chừng 6 tháng sau, chàng về cưới bạn. Lúc ấy, hai bạn chắc chắn nghĩ rằng "mình không thể sống thiếu anh ấy/ cô ấy".

Và rồi, giờ thì sao??? Hai bạn cãi nhau từ việc nhỏ đến việc to. Thử hỏi, như vậy thì hôn nhân của bạn đi đến đâu? Cãi nhau mãi như vậy sao?

Nếu bạn muốn mình được yêu thương, thì ít ra bạn phải thể hiện sự yêu thương với bạn đời của mình.
Nếu bạn muốn được tôn trọng, thì ít ra bạn phải thể hiện sự tôn trọng với người khác trước
Nếu bạn muốn được người ta lắng nghe, thì chính bạn phải là người lắng nghe
Nếu bạn muốn được quan tâm chăm sóc, thì ít ra bạn phải thể hiện sự quan tâm chăm sóc người khác

Trong những lần cãi vả, hai bạn thường biện hộ rằng "mình là người nóng tính". Nóng tính ư? Ai cũng có. Con người mà, ai chả có lúc nóng giận. Nhưng khôn ngoan là phải học cách chế ngự nó. Ông bà ta nói: Cả giận mất khôn, chẳng sai đâu.

Có lần, thằng em mình nói: Khi muốn làm, ta tìm con đường. Khi không muốn làm, ta tìm lý do. Mình không biết nguồn gốc của câu nói đó, nhưng nó hoàn toàn chí lý. Nó luôn đúng trong mọi tình huống.

Và hai bạn, có bao giờ hai bạn thực sự muốn xây dựng một mái ấm gia đình????? Đừng tự gắn "kíp nổ" cho cuộc hôn nhân của bạn!

Mình biết, khi ai đó đọc được bài viết này, và nhất là những người có chung hoàn cảnh "hôn nhân chưa hạnh phúc", chắc chắn sẽ phê phán mình. Có thể ai đó sẽ nói rằng: mình chưa trải qua hôn nhân nên nói nhăn nói cuội.

Đúng, mình chưa trải qua hôn nhân, nhưng mình cũng ít nhiều hiểu cái sự đời. Và rồi, mình cũng sẽ bước chân vào cuộc sống hôn nhân đó. Mình không dám chắc rằng cuộc sống của mình sẽ không cãi nhau. Nhưng cái mình tin chắc là mình làm được: mình sẽ cố gắng để xây dựng nó, chứ không hẹn giờ nổ cho nó.


Melbourne, November 9th, 2015

An Nguyen

---English verson ---

MARRIAGE ISSUE

This is my opinion. I do not mean to criticize anyone, and the characters in my story as well.

Lan, this is a pseudonym, is the wife in this story. Her age is the same as my age. She got married about more than 2 years ago. It seems that it very hard for you to trust if you know how they met each other. It likes a fate! She lived in Vietnam, and her husband lives in Australia. But then they got married, and he took her to Australia. It means that she had to leave her family, relatives, all friends, and everything that she was familiar with it. 

In the new environment, it seems that she feels lonely, because her language is not so good. She has no relatives here. She has to adapt with new laws as well as culture. So her husband is probably the best person who stands by her.

Everyone thought that they are enjoying their life and they love each other so much. Everyone wishes so. It is clearly explained that because they love each other, and finally they decided to marry.

But, nobody in Vietnam, I means her family will never believe on what I heard and saw. And her parents probably do not think that their daughter is challenging with her life here almost everyday. Her parents will not believe that their daughter and son-in-law are arguing nearly everyday, even fighting each other (I though so, or maybe not), because I heard the sound from their room. It sounds like they are fighting. I also heard the sound like something was broken. I felt hurt when hearing that….

It is ok if it happens one or two times in their married life. Unluckily, it usually happens. Actually, both of you do not argue everyday. But, it is rarely to see you all truly happy….

Do you all feel tired with arguing, don’t you??? If you think getting married make you feel losing freedom, let’s free each other! Don’t bother your neighbours! Because they have to hear whenever you all argue. If you think you can’t divorce, so…. please adjust yourself on how to fix your gender roles in married life.

Lack a word does not mean others look you down. Reducing your voice does not mean you are fool. So why do you try to shout louder than others? Why???

Perhaps, I am not in your situation, so I do not deeply understand their feelings. And when I am writing this article, I just hope them can take time and re-think about themselves.

Happiness has to be built from both sides. Everyone knows that, but how many people can do that? Sometimes, when I see you both argue, I just question myself “Have you ever thought that why you got married to her/him?”

Before, you both knew each other by social network. You guys increased talking to each other day by day, month by month. He then went to Vietnam to see you the first time. And the second times (about 6 months later), you all got married. At that time, you both probably thought that “I can’t live without him/her”.

And now, see, what is happening? You both argue nearly in every issue in your life. Please have a think about how is your marriage life going? Do you want to argue for the rest of your lives???? Huh

If you want to be loved, you have to show your love to people you love
If you want to be respected, you have to respect people
If you want to be listened, you have to be a listener
If you want to be taken cared by your lover, you have to take care of people you love

After arguing, you both often say: “I have a violent temper”. Being in a bad temper? Not only you guys, it seems that everyone is in bad temper. But, the most important thing is how you can control that. And we learn on how to control that. Do you know “the anger takes your wisdom”?

I still remembered one sentence that my younger brother said. He said: “If you want to do something, you find a way. If you do not want to do something, you find an excuse”. I do not know whose is author, but this sentence absolutely correct in any situation.

So you, have you ever truly wanted to build a full house? If yes, please do not assemble “detonator” for your marriage life!

I know, when some readers who have the same situation, read this article, they may criticize me. They may say that I do not experience marriage life, so this article is poor quality.

Yes, I have not experienced marriage life yet, but I understand life. For me, I can’t guarantee that we will not argue in our life. But one thing I can be sure now is I will try my best to build our happiness.


Melbourne, November 9th, 2015

An Nguyen