Sunday, May 19, 2019

HÀNH TRÌNH CON CHỮ - 7: Học Tiến sĩ chưa bao giờ là dễ dàng

Kể từ ngày nhập học cái khoá học Tiến sĩ tại Đại học Monash, cái sự học của mình nó luôn chông gai. Nhưng mình đã chiến đấu vì nó, nên sẽ vẫn luôn chiến đấu vì nó.

Mình bắt đầu khoá học toàn thời gian (fulltime) khi Anna chỉ vừa chừng 3 tháng tuổi. 4 tháng tuổi thì con đã phải lóc cóc theo mẹ lên trường. Thấy tội cho cả cha và con. Một người đi học mà như cả ba người học.

Lúc đầu, mình cứ nghĩ mình là "mẹ siêu nhân" - có thể vừa chăm con vừa học. NHƯNG không, thật sự là KHÔNG THỂ ĐẢM TRÁCH CẢ HAI VAI TRÒ CÙNG LÚC. Bài vở bắt đầu trễ hạn và lùi dần. Mình căng thẳng, giáo sư cũng căng thẳng. Căng đến mức mà giáo sư đã đề nghị: Hay là tạm thời bỏ học! Đợi con lớn rồi quay lại trường! Mình cứng đầu, kiên quyết không buông bỏ! Vì mình nghĩ: Vẫn còn cách khác vẹn toàn hơn.

Cuối cùng là: Mình đã xin nghỉ "thai sản 6 tháng để chăm con". Thực ra, đó là giải pháp để mình có nhiều thời gian hơn để bù đắp lại cho sự trễ nãi học hành. Sau 6 tháng, mình đã chuyển sang học bán thời gian (part-time) để có thể thong thả hơn và đỡ căng thẳng hơn. Và đúng là như vậy. Đó là giải pháp hay.

Sau khi nghỉ 6 tháng, mình quay lại trường thì 2 giáo sư trước đã chuyển trường. Mình buộc phải kiếm giáo sư mới. Ôi, cái số mình lận đận mãi với giáo sư. Cuối cùng thì mình cũng có được một "đội giáo sư hùng mạnh". Và tận bây giờ, mình cảm thấy thật may mắn vì được là học trò của họ. Bởi thế mới có câu: Trời không triệt đường của người có lòng!

Sau một thời gian học bán thời gian, mình thấy đã ổn khi Anna đã gửi đi nhà trẻ. Mình có nhiều thời gian hơn cho việc học. Mình đã chuyển lại học toàn thời gian (fulltime) và bắt đầu với những bận rộn hơn cho việc học. Việc bán buôn mình cũng nghỉ hẳn. Dồn toàn thời gian cho học và học.

Và rồi, giai đoạn bảo vệ đề cương cũng đến. Mọi thứ có vẻ ổn. Cả ba giáo hướng dẫn đều hài lòng với tiến độ và sản phẩm của mình. Giờ chỉ còn đợi đến ngày "nghênh chiến".

Ngày 6/3/2019, mình bảo vệ đề cương. Đó thật sự là một hội đồng cực kỳ khó khăn. Khó theo cái kiểu "vạch lá tìm sâu"! Mình thì nghĩ đơn giản lắm. Rằng giáo sư đã duyệt hết thì hội đồng chấm "chỉ là người hỗ trợ mình", chứ mình hoàn toàn không hề nghĩ đến cái cảnh sẽ gặp một đội "dùng kính lúp bắt sâu" như thế này. Kết quả là, hôm đó mình không qua và buộc phải bảo vệ lại trong 2 tháng nữa. Trong khi đó, mọi thứ chuẩn bị cho chuyến đi Việt Nam đã sẵn sàng. Thật là một cảnh dở khóc dở cười!

Sau buổi bảo vệ, giáo của mình thể hiện sự tức giận ra mặt. Tức đến mức muốn đập bàn, mặt thì đỏ bừng như quả cà chua.... chỉ nhìn thấy giáo như vậy, mình cũng đủ hiểu là: lỗi không do mình, lỗi không do giáo.... Do hội đồng đã quá hà khắt với một nghiên cứu sinh quốc tế. Giáo còn thì thầm vào tai mình: đừng lo, bạn sẽ không sao đâu. Do hội đồng này quá hà khắc, và dường như họ muốn thể hiện sự uyên bác của mình với nhau. Bạn chỉ là quân cờ (power game)"! À, ra vậy!

Cuối cùng thì mình vẫn phải đi Việt Nam như đã lên lịch... nhưng chuyến đi đã không thoải mái mà còn có phần căng thẳng hơn. Mình phải vừa đi tiền trạm, vừa sửa lại đề cương, và vừa phải tiếp nhận sự hướng dẫn của bên hỗ trợ ngôn ngữ (theo yêu cầu của hội đồng). Về Việt Nam, khí hậu nóng, Anna sốt, chán ăn... mình như muốn nổ não....

Tiền tạm ở Sài Gòn 2 tuần, thời gian còn lại thì mình về quê. Tiếng là về thăm quê nhưng đầu óc thì hoàn toàn không thoải mái. Vì báo cáo, vì đề cương, vì bài luận với bên hỗ trợ ngôn ngữ. Mình từ chối phần lớn các cuộc gặp gỡ bạn bè. Về quê thì hầu như từ chối các cuộc đi chơi, đi thăm thân cùng gia đình. Bởi vì sao? Vì việc học đấy! Vì sao nữa ư? Vì nếu lần thứ 2 mà bảo vệ không qua nữa, thì bị ĐUỔI HỌC luôn (đúng nghĩa đen), vì không đáp ứng đủ yêu cầu của Đại học Monash (cái uy của trường top thế vậy ư?). Căng thẳng lắm chứ! Có mấy ai hiểu? Vì mình không nói ra.... Mà mình cũng chẳng muốn nói ra. Vì sao? Gia đình mà, sự quan tâm duy nhất có thể lúc này là hỏi han. Hỏi nhiều thì mình thêm căng thẳng. Cho nên, mình đã chẳng tâm sự cùng ai. Rủ đi chơi thì cứ từ chối không đi, chứ cũng không giải thích nhiều....

Sang lại Úc, mình lại cắm đầu vào cái mớ ấy và chuẩn bị cho việc "lên thớt" lần 2. Và thật là hú vía, mình đã được thông qua ngày 14/5/2019. Coi như xong cái giai đoạn 1 của cái bằng Tiến sĩ. Sau buổi bảo vệ lần 2 này, giáo của mình bảo: chúng ra sẽ rút kinh nghiệm cho việc lựa chọn người ngồi hội đồng cho những lần báo cáo tiếp theo. Và những người trong hội đồng này, chắc chắn sẽ không có mặt! (haaaa)

Thế đó, và giờ là: nhà em lại chuẩn bị đi Việt Nam! Haiz, thiệt khổ, đã nghèo, đỡ nợ, mà cứ phải đi Việt Nam. Đau lòng!

Melbourne
20/5/2019

No comments:

Post a Comment