Showing posts with label Gia đình. Show all posts
Showing posts with label Gia đình. Show all posts

Wednesday, January 10, 2018

Em chẳng biết mình thiếu gì?

Bài đăng trên phunuonline:

Dù khác biệt ngôn ngữ, trao đổi toàn phải ra dấu nhưng ba mẹ hoàn toàn yên tâm giao con gái và cháu ngoại cho chàng rể. Ngày trở về nước, ba mẹ còn dặn chị không được ăn hiếp chồng.




Con gái mang ba dòng máu Úc, Ý, Việt mới bập bẹ, cứ gọi ba, daddy, rồi lại “biến tấu” thành dada, dadba khiến vợ chồng chị Nguyễn Thị Từ An – anh Joseph bật cười. Hạnh phúc giản đơn mà kỳ diệu như một giấc mơ, khiến nhiều đêm, chị Từ An ngỡ ngàng tự hỏi: “Sao mình lại ở nơi đây, sao lại có một ông Tây to cao và một ai bé xíu nằm kế bên?”.
Có ai đợi bên kia đại dương…
Chị sinh ra ở một quê nghèo thuộc tỉnh Khánh Hòa. Nhà đông anh chị em, dẫu yêu thương, lo lắng mấy, ba mẹ cũng không chạy chữa khỏi căn bệnh sốt bại liệt, đành để nó cướp đi đôi chân của con gái mình. Thuở ấy, tưởng tất cả đã đóng khép, Từ An mang mặc cảm nặng nề, nhất là mỗi khi bị bạn học trêu chọc “con què”. Ở tuổi đôi mươi, từng thương thầm rồi bị từ chối tình cảm, tự cắn chặt răng nuốt tủi vì người ta nhìn cái chân trước khi nhìn vào tâm hồn mình.
Sau bao nỗ lực học tập, hoạt động xã hội, chị săn được học bổng du học thạc sĩ ngành khoa học sức khỏe tại trường ĐH La Trobe Úc và không ngờ đấy là mảnh đất gieo câu chuyện cổ tích đời chị. Một lần, đi thăm nhà người bạn thì bắt gặp hình ảnh ông Tây mập mập vui tính, đang ở cùng nhà (share house). Được bạn giới thiệu là Joseph “còn độc thân”. Sau vài lần đến chơi nhà bạn, đều gặp Joseph ở đó. Lúc đó, chị cũng có trò chuyện với Joseph nhưng chưa thân thiết, chỉ chào hỏi, vì chị cũng rất ngại ngùng. Tình cờ, một lần nọ, chị lướt mạng, chị bất ngờ bắt gặp hình ảnh Joseph tươi cười bên cạnh các món ăn Việt Nam, trong đó có đặc sản Nha Trang quê mình. Nỗi nhớ nhà ùa về ngập lòng, chị để lại một dòng tin nhắn “Ôi, Nha Trang là quê mình đó!”. Kể từ đó, anh chị trò chuyện qua lại nhiều hơn và thân thiết hơn. Tuy nhiên, khi anh rủ đến nhà chơi thì chị rụt lại. Định rút lui nhưng những dòng tin nhắn chân thành, kiên nhẫn của anh vẫn đến, chị chợt hỏi: “Anh nghĩ như thế nào về người khuyết tật?”. Dòng chữ hồi âm nhẹ tênh “thì ai cũng như ai mà!”. Họ yêu nhau như thế. Trong một lần đến chơi vườn cherry rồi vào trang trại hoa oải hương tím ngát, anh ngỏ lời cầu hôn chị.
Theo hợp đồng với đơn vị cấp học bổng, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, sẽ phải quay về Việt Nam phục vụ tối thiểu hai năm. Biết điều này, Joseph chốt luôn: “Cưới!”. Chuẩn bị cho lễ cưới, lòng cả hai ngổn ngang, cô dâu thì căng thẳng bởi việc làm luận văn bị trở ngại khi giáo sư hướng dẫn chuyển công tác, chú rể thì rối bời khi anh ruột đột ngột ngã bệnh, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Ở phòng tuyên thệ kết hôn, chú rể nhìn vào đáy mắt cô dâu, nắm chặt tay như thầm nói luôn có anh bên cạnh.
Cuộc sống hào phóng đã tặng ta cho nhau!
Anh ấn tượng chị qua điệp khúc mỗi lần tạm biệt nhau: “Lái xe cẩn thận nhé anh!”. Còn chị luôn biết ơn sự tỉ mỉ, sự quan tâm, để ý của anh ngay từ buổi đầu gặp gỡ. Khi hẹn nhau ở trung tâm thương mại, nhà hàng, anh gọi điện thoại đến trước nhờ chuẩn bị sẵn xe lăn để chị không phải đi nạng xa. Hoặc đậu xe gần cửa ra vào nhất. Giai đoạn gần sinh, tăng 15 kg khiến Từ An muốn nhấc nổi mình phải gồng tay chống nạng, cơ thể đau nhức, nhất là ở khớp khủy tay. Ông xã ân cần dìu đỡ, xoa bóp, dán giảm đau, săn sóc. Ai rủ đến nhà chơi, anh hỏi kỹ: “Nhà có bao nhiêu bậc thang, bậc thang có tay vịn không?”. Và anh từ chối ngay khi biết có đến mười mấy bậc thang không tay vịn. To khỏe, anh thừa sức cõng vợ lên nhưng anh hiểu chị không thích nhờ vả người khác và cảm thấy không thoải mái.
Con gái yếu ớt lấy chồng mà lại tận trời Tây, ba mẹ chị vừa mừng vừa lo. Bay sang chăm sóc cho chị giai đoạn sinh em bé, trong ý cha mẹ chị cũng muốn dòm ngó chàng rể và bảo vệ con gái mình. Nhưng thấy anh xong việc ở hãng Unilever là về nhà ngay, lăng xăng lau nhà, giặt giũ, lo cơm nước, ba mẹ lặng người, rớt nước mắt. Dù khác biệt ngôn ngữ, trao đổi toàn phải ra dấu nhưng ba mẹ hoàn toàn yên tâm giao con gái và cháu ngoại cho chàng rể. Ngày trở về nước, ba mẹ còn dặn chị không được ăn hiếp chồng.
Anh yêu thích món ăn Việt, nhất là cháo gà vợ nấu nhưng chưa học nấu được. Vợ thèm ăn món Tây thì anh đáp ứng, còn món Việt thì phải ra nhà hàng mua. Đi làm về, anh nhìn vợ xem có cười không, chăm con có quá căng thẳng không, uống một cốc nước rồi anh chơi đùa cùng con để vợ nghỉ ngơi. Anh vì gia đình mà bỏ luôn tật hút thuốc lá.
Dịp Giáng sinh, Tết, anh dò hỏi chị thích gì để mua tặng. Chị nghĩ mãi chẳng biết thích gì, những món quà anh tặng trước đây vẫn chưa dùng kịp. Đêm nhìn chồng con say ngủ, chị cay mắt với cảm giác ấm áp ngập lòng. Sáng ra, chị nói với chồng: “Em nghĩ mãi mà chẳng biết mình thiếu gì và thích gì nữa. Bên anh, ăn cơm cùng nhau, chơi đùa với con… mỗi ngày là một ngày vui và mãn nguyện. Cuộc sống quá tốt với em rồi!”. 
Vướng chuyện chồng con, vô tình làm trái hợp đồng với đơn vị cấp học bổng khóa thạc sĩ nên chị buộc phải bồi thường. Chị đang theo khóa học Tiến sĩ Xã hội học trường Đại học Monash (được nhận học bổng toàn phần) nên bàn với chồng sau khi tốt nghiệp, chị sẽ đi làm, trả nợ. Tuy nhiên, anh cũng giành một phần trách nhiệm: “Cục nợ này do chúng ta gây ra, là của chúng ta”.

TÔ DIỆU HIỀN

“Từ khi mới quen, hai chúng tôi đã thỏa thuận hễ suy nghĩ gì, không hài lòng điều gì phải nói thẳng, không vòng vo, trông chờ người kia đoán ý mình. Chơi trò đoán chữ mệt lắm! Nhiều cuộc hôn nhân đi vào ngõ cụt cũng vì vậy. Hơn nữa, sự khác biệt về văn hoá, một người lớn lên ở trời Tây, một người lớn lên ở trời Nam, chỉ có chân thành sẻ chia, vợ chồng tôi mới có thể đồng hành cùng nhau”.
Nguyễn Thị Từ An (Úc)




Link: http://phunuonline.com.vn/gia-dinh/sac-tim-oai-huong-va-chuyen-tinh-co-tich-120289/

Bài đăng trên báo Phụ Nữ (báo in)


Wednesday, November 16, 2016

Thesis: Sexual and Reproductive Health of People Living With Physical Disabilities in Ho Chi Minh City, Vietnam

Abstract:

This study examines the sexual and reproductive health issues of people living with physical disabilities in Ho Chi Minh City, Vietnam. People with disabilities in Vietnam face may challenges; they are not expected to marry, earn money, or take care of themselves. People with physical disabilities are seen as asexual or lacking sexual ability and it is widely believed that women with physical disabilities cannot give birth. This means that the sexual and reproductive health needs are frequently overlooked or ignored by their family, teachers and health care providers. People with disabilities often lack knowledge and access to appropriate services and resources. 
This study involved interviews with 20 people with disabilities (10 women and 10 men). The findings revealed that participants relied on friends and the media and their own experiences to learn about sexual and reproductive health. The physical disabilities of the study participants created problems for their sexual health, including issues with the sexual positions available to them. Reproductive health issues were exacerbated by their poor knowledge and by the poor attitudes of health care providers and the inaccessibility of some hospital environments. These issues created substantial barriers and some study participants avoided seeking health care. Generally participants had devised their own solutions to their sexual health problems. 
This study suggests that there is considerable room for improving the sexual and reproductive health experiences of people with physical disability in Vietnam. Policies to address the stigma associated with physical disability, especially among educators and health service providers, are needed. The accessibility of health service environments also needs to be addressed so that people with disabilities can actively seek and obtain appropriate sexual and reproductive health care.

Link download:  http://arrow.latrobe.edu.au:8080/vital/access/manager/Repository/latrobe:42204

Saturday, October 8, 2016

Tình dục trong hôn nhân của người khuyết tật ở TPHCM hiện nay

Dựa trên dữ liệu của một nghiên cứu định tính “Những vấn đề về tình dục của người khuyết tật ở Thành phố Hồ Chí Minh hiện nay” được tiến hành năm 2013, bài viết phân tích những vấn đề về tình dục của người khuyết tật. Người khuyết tật dù ở dạng tật nào cũng gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, đặc biệt là khía cạnh hôn nhân. Kết quả nghiên cứu này cho thấy, người khuyết tật cũng có nhu cầu được yêu, được kết hôn và có đời sống tình dục như bao người bình thường trong xã hội. Nhận diện được những nhu cầu và khó khănkhăn của người khuyết tật trong quan hệ tình dụcdục sẽ làm thya đổi thái độ phủ nhận của cộng đồng về nhu cầu sinh lý của người khuyết tật khi cho rằng "khiếm khuyết thì không có hoặc không đáng có đời sống tình dục".










Wednesday, April 29, 2015

Những vấn đề về tình dục của người khuyết tật ở Tp.HCM hiện nay

Đây là luận văn Ths Xã Hội Học, bảo vệ năm 2013 tại Hội đồng trường Đại học Khoa Học Xã hội và Nhân văn TP.HCM, với 9.5 điểm. Luận văn hiện có tại:


1. Thư viện Khoa Xã Hội học - Đại học Khoa Học Xã hội và Nhân văn TP.HCM
2. Thư viện trường Đại học Khoa Học Xã hội và Nhân văn TP.HCM
3. Thư viện Khoa Khoa Xã Hội học - Đại học Bình Dương
4. Thư viện Trung Tâm Khuyết Tật và Phát Triển (DRD)

Hoặc: Bạn nào muốn đọc nguyên văn, vui lòng inbox.

Sorry, Vietnamese version only!!!

Quan niệm về tình yêu – hôn nhân – gia đình của người khuyết tật tại TP.HCM

Đây là công trình nghiên cứu khoa học đã được đem đi thi và được giải, năm 2008.


Nhóm tác giả:
Nguyễn ThTừ An *
Nguyễn ThMinh Huệ 
Trương Đào Cẩm Nhung 
Bành Quang Minh Nhậ


1. Thư viện Khoa Xã Hội học - Đại học Khoa Học Xã hội và Nhân văn TP.HCM
2. Thư viện trường Đại học Khoa Học Xã hội và Nhân văn TP.HCM
3. Thư viện Khoa Khoa Xã Hội học - Đại học Bình Dương
4. Thư viện Trung Tâm Khuyết Tật và Phát Triển (DRD)

P/S: Bạn nào muốn đọc nguyên văn, vui lòng inbox.

Sorry, Vietnamese version only!!!

Những vấn đề giới trong hôn nhân gia đình của người khuyết tật ở Thành phố Hồ Chí Minh hiện nay

Đây là khoá luận tốt nghiệp của nhân của Từ An năm 2009. Khoá luận này được điểm tuyệt đối - 10 điểm. Hiện có lưu trữ tại:

1. Thư viện Khoa Xã Hội học - Đại học Khoa Học Xã hội và Nhân văn TP.HCM
2. Thư viện Khoa Khoa Xã Hội học - Đại học Bình Dương
3. Thư viện Trung Tâm Khuyết Tật và Phát Triển (DRD)

P/S: Bạn nào muốn đọc nguyên văn, vui lòng inbox.

Sorry, Vietnamese version only!!!

Tuesday, June 3, 2014

Dạy trẻ nói thật là cần thiết!

Khái niệm trẻ em ở đây có thể hiểu là trẻ dưới 12 tuổi. Đây được xem là giai đoạn đầu tiên mà con người bắt đầu có sự tiếp cận với thế giới và hoà nhập vào môi trường xã hội loài người. Xét ở góc độ tâm lý học, trẻ em lứa tuổi này trải qua hai giai đoạn phát triển là giai đoạn tìm hiểu thế giới xung quanh và giai đoạn nhập với xã hội. Do đó, những sự thay đổi dù là rất nhỏ cũng có thể để lại những hệ quả lâu dài về sau.

Trong tình huống của nhân vật, phụ huynh nên khuyến khích con rằng: “Con đã làm đúng” và phụ huynh cần giải thích rõ với con “vì sao con không được phép méc cô giáo việc các bạn quay bài”. Con trẻ tuy ngây thơ nhưng con sẽ cảm thấy hài lòng nếu mẹ có giải thích lý do thoả đáng. Chẳng hạn như: nếu con làm vậy thì con sẽ gặp nguy hiểm với đám bạn xấu. Bọn nó có thể đánh lén con..... Ở đây, người mẹ có nói “Hãy để mẹ méc cô giáo” thì người mẹ nên thực hiện lời nói của mình là “méc cô giáo dùm con”. Và sau khi méc cô giáo xong thì mẹ cũng nên chia sẻ với con là “mẹ đã méc cô rồi!”. Như vậy, con trẻ sẽ thấy yên tâm hơn và tự tin hơn về hành động của mình.

Xã hội xưa nay vẫn xem “trung thực” là một trong những tiêu chí quan trọng để đánh giá nhân cách con người. Chính vì vậy, dạy trẻ nói thật vẫn là điều hết sức quan trọng trong việc định hình nhân cách con trẻ. Và dạy con nói thật như thế nào là đúng cách? Việc đơn giản nhất là chính bản thân người lớn phải “làm gương trong việc nói thật”, và điều đặc biệt quan trọng là “đừng bao giờ nói dối con trẻ”. Người lớn đừng tưởng trẻ mau quên mà luôn nói dối con trẻ để “chống chế” trong một vài tình huống nào đó. Nghĩ thế là một sai lầm! Trẻ con có trí nhớ vô cùng tốt.

Tôi còn nhớ, tôi có một đứa cháu 6 tuổi.  Mẹ cháu đi chợ, cháu muốn ở nhà chơi nhưng nhà không có ai trông cháu, nên mẹ mới bảo rằng: “Con đi chợ với mẹ, mẹ mua cho đôi dép mới”. Nghe dép mới, cháu hí hửng vâng lời và đi theo. Sau khi mua đủ các loại thức ăn, hai mẹ con ra về. Chưa ra khỏi cổng chợ, cháu khóc đòi đôi dép. Mẹ cháu nhất quyết không mua và bảo rằng: “Con có nhiều rồi, hôm khác mẹ mua cho!”. Cháu cứ khóc và nói suốt đoạn đường đi từ chợ về nhà: “Lớn mà dụ con! Lớn mà dụ con!”. Rõ ràng, trẻ biết được rằng “người lớn không nói thật”.

Với một câu chuyện khác, một hôm, tôi dẫn đứa cháu 4 tuổi đi siêu thị. Đến gian hàng kẹo, cháu đòi ăn socola. Tôi bảo: “Về nhà dì cho ăn, dì có ở nhà rồi”. Thế là cháu không đòi nữa. Nhưng khi về nhà, cơm nước xong, cháu lại hỏi: “Cho con kẹo đi, dì nói rồi mà, cho con kẹo”. Thật sự, tôi cũng bất ngờ khi cháu nhắc đến socola, vì lúc tôi bảo với cháu nhà có kẹo, tôi chỉ nghĩ rằng “nói cho qua”. Ai ngờ đâu, cả đêm cháu khóc đòi mẹ “lấy kẹo cho con”. Chính vì vậy, muốn trẻ nói thật, người lớn chúng ta cần phải là người nói thật.

Tuy nhiên, để trẻ biết “Cái nào nên nói thật và cái nào không nên” thì không hề đơn giản. Ngay cả bản thân những người lớn như chúng ta cũng mắc phải sai lầm vì những điều nói thật không nên nói. Vậy thì tại sao phải bắt những đứa trẻ nhận diện “tình huống nào nên nói thật và tình huống nào không?”. Như vậy là quá sức với con trẻ. Mục tiêu quan trọng với trẻ giai đoạn này là ngoan ngoãn, biết nghe lời.



ThS Nguyễn Thị Từ An
04 tháng năm năm 2014