Showing posts with label Người khuyết tật. Show all posts
Showing posts with label Người khuyết tật. Show all posts

Monday, October 14, 2019

MÌNH NHƯ CON CHUỘT SA VÀO CHĨNH GẠO!


Lâu lâu muốn viết 1 cái post hơi dài.... để trả lời cho câu hỏi: "Cuộc sống bên đó thế nào?".


Đây là câu hỏi mà ai cũng hỏi mình khi mình về VN sau 4 năm liên tục không về.


Đợt rồi, mình về VN 2 chuyến liên tục, chủ yếu là để lấy số liệu cho đề tài. Mỗi chuyến đi 6 tuần. Chuyến thứ 1 cách chuyến thứ 2 cũng 6 tuần. Đi về như TÊN BẮN. Do số lượng công việc nhiều, rồi thêm con bé không chịu ăn đồ VN, rồi sốt, rồi bầu bì, nên mình rất mệt và không có nhiều thời gian cho người thân, bạn bè. Những lời hứa hẹn "khi nào về VN sẽ alo" đều bị "giả lơ" gần hết :D. Nếu có hẹn hò được ai thì cũng không ngồi lâu được.


Và khi bị hỏi: "Cuộc sống bên đó thế nào?" Mình đều trả lời: MÌNH NHƯ CON CHUỘT SA VÀO CHĨNH GẠO!


Vì sao?

Ai cũng biết mình đang mắc cục nợ rất bự, NHƯNG nợ bên này KHÔNG CÓ CHẾT (haaaaaa). Vì mình không bị đòi ráo riết, không căng thẳng. Tuỳ tình hình tài chính mà trả nợ. Chả ai đe doạ hay ráo riết “săn lùng” như ở đâu đó.

Cuộc sống của mình chưa có dư giả gì nhưng không đến mức phải QUÁ LO cho bữa ăn ngày hôm sau. Hộ nhà mình chỉ có 1 nguồn thu nhập (lâu lâu còn bị thất thu do thất nghiệp), nhưng mức trợ cấp chính phủ dành cho các hộ nghèo, thất nghiệp cũng không đến mức phải bị ĐÓI.

Y tế thì đi khám bác sĩ hoàn toàn miễn phí. Trẻ em thì được chính phủ cho $1000 để đi khám răng. Khi trẻ đi nhà trẻ, hoặc mẫu giáo, tuỳ tình hình tài chính của gia đình mà được chính phủ hỗ trợ. Như hộ nhà mình thì là thuộc diện “hộ nghèo”, nên Anna đi học được giảm tới 85% học phí nhà trẻ. Anna đi học 4 ngày/ tuần nhưng chỉ đóng phí có khoảng $75/tuần thôi. Nếu mà gia đình có thu nhập cao thì phải trả toàn bộ phí, 1 ngày chắc cũng cỡ $120 (tuỳ vào loại hình nhà trẻ).

Thêm nữa, do nhà mình là hộ nghèo, nên được chính phủ cấp thêm 1 cái thẻ Health Care (tạm gọi là thẻ chăm sóc y tế). Trên thẻ, có tên toàn bộ các thành viên trong gia đình mình. Có thẻ này, khi đi mua thuốc, cả hộ nhà mình sẽ được giảm giá tới mức thấp nhất. Ví dụ như mình mua thuốc gần đây nhất là giảm tới 98%. Chỉ trả có 2% thôi. Cho nên, vụ ốm đau thì không phải quá lo lắng chuyện “không có tiền đi bác sĩ hoặc mua thuốc”.

Rồi khi có thẻ Health Care, nhà mình còn được giảm giá khi: trả tiền thuế đường (cho xe), trả tiền ga, điện, nước.

Hộ nghèo mà ở nhà thuê thì còn được chính phủ hỗ trợ thêm tiền thuê nhà. Tuy không nhiều nhưng đó cũng là 1 mức hỗ trợ đáng quý.

Úc có những chương trình quốc gia riêng dành cho từng loại đối tượng. Cái này mình không tìm hiểu kỹ nhưng mình tin chắc là sẽ có rất nhiều chương trình. Ví dụ:

Chương trình dịch vụ quốc gia về bệnh tiểu đường, gọi tắt là NDSS (https://www.ndss.com.au/). Những bệnh nhân bị tiểu đường ở Úc sẽ được tư vấn, cung cấp các dụng cụ y tế cần thiết miễn phí, và mua 1 vài loại dụng cụ y tế ở mức giá ưu đãi.

Chương trình bảo hiểm quốc gia về người khuyết tật, gọi tắt là NDIS (https://www.ndis.gov.au/). Cái này mình đang được hưởng lợi. Thực sự mà nói, mình chưa bao giờ nghĩ là mình ĐƯỢC QUAN TÂM QUÁ MỨC như vậy. Khi mình chưa là thường trú nhân, mình đi bác sĩ gia đình thì bác sĩ cứ kêu mình nộp đơn vào NDIS. Nhưng mình không làm và cũng không tìm hiểu, vì mình nghĩ đơn giản là “chưa có đóng góp thì chưa hưởng lợi”. Nhưng thư từ NDIS cứ gửi về nhà mình và kêu mình điền hồ sơ rồi gửi trả lại. Nhiều lần quá, nên mình làm. Lần đó mình bị từ chối vì không đủ tiêu chuẩn. Rồi khi mình có thường trú nhân thì tự động đi làm theo lời khuyên của bác sĩ. Vào chương trình NDIS, mới thấy hết được sự quan tâm KINH KHỦNG của chính phủ dành cho công dân của họ. Trong chương trình này, mỗi 1 người khuyết tật sẽ được 1 người lên kế hoạch (planner). Planner này sẽ tìm hiểu ngọn ngành về tình hình khuyết tật và khả năng của người khuyết tật. Thật sự là RẤT CHI TIẾT. Sau đó, planner sẽ lập kế hoạch tài chính và chi tiết cần hỗ trợ sao cho phù hợp với từng loại dạng tật. Sau khi kế hoạch được duyệt và số tiền đã được cung cấp, kế hoạch đi vào giai đoạn thực thi. Tuỳ mỗi người mà họ chọn cách quản lí tài chính và kế hoạch. Kế hoạch này sẽ được đánh giá lại theo từng năm.

Riêng mình, sau khi plan được duyệt thì plan của mình được chuyển qua cho 1 người khác để đánh giá cụ thể hơn khả năng tiếp cận của mình. Người này được gọi là occupational therapist (OT). OT của mình đến tận nhà mình để xem xét cách mình sinh hoạt. Ví dụ như:

Xem nhà tắm: có thuận tiện cho mình không? Có cần dụng cụ hỗ trợ khi tắm không? Phòng tắm có cần thảm chống trơn không? Mình có cần ghế khi tắm không?
Xem phòng ngủ: giường có cao không? Có thuận tiện không? Khi đi ngủ hoặc đứng dậy thì có cần hỗ trợ gì không?
Xem cái phòng mình học: có được bố trí thuận lợi không? Có trở ngại gì không?
Xem WC: có thuận lợi cho mình khi đứng lên ngồi xuống không? OT còn yêu cầu mình làm cái tư thế đứng lên và ngồi xuống để OT xem là mình có thực sự dễ dàng khi dùng WC không? Cá nhân mình thì thấy “à, có khó gì đâu, chỉ là hơi khó chút xíu xiu, vẫn chấp nhận được”, NHƯNG OT thì không chịu. OT bảo là có nguy cơ bị té khi đứng lên ngồi xuống. Vì WC nhà mình không có tay vịn. Và OT đề nghị lắp cái tay vịn vào đó. Mình bảo cái này nhà thuê nên ngại việc làm hỏng nhà người ta. Thế là OT đề nghị cái khung hỗ trợ, bao xung quanh cái bồn cầu, giúp mình vịn vào đó để đứng lên ngồi xuống được dễ dàng. Và thực, thuận lợi hơn rất nhiều. Đó là cái mà mình chả bao giờ nghĩ tới!
Xem trước nhà mình: có mấy bậc tam cấp, và có cần gì hỗ trợ không? OT đã nghĩ đến phương án lắp cái máng trượt để mình dung xe lăn nhưng do sân trước không có nhiều không gian nên không gắn.
Xem sau hè nhà mình: có cần gắn gì không để hỗ trợ mình đi ra đi vào? OT muốn gắn cái máng trượt ở sân sau cho mình dùng xe lăn đi ra đi vào, nhưng do đây là nhà thuê nên OT bảo là sẽ gắn cái máng di động, khi cần thì bê vào, khi không dùng thì để sang 1 bên. Nhưng cái ý tưởng này toàn là do OT nghĩ ra, chứ thực sự thì mình cũng không nghĩ tới nó. Mình chỉ nghĩ đơn giản là: nếu cấn dùng xe lăn thì nhờ ba Anna hỗ trợ thôi. Nhưng OT bảo là mình cần phải độc lập trong cuộc sống, cho nên, phải gắn cái máng trượt, vì ba Anna không phải lúc nào cũng có ở nhà.
Xem việc mình đi siêu thị như thế nào?
Xem xét cái xe của mình như thế nào? Rồi đo đạc các thứ để chuẩn bị cho 1 kế hoạch hỗ trợ cho việc đi ra ngoài xã hội của mình 1 cách độc lập…. (Cái này mình sẽ kể thêm sau khi kế hoạch hoàn thành)
Chi phí cho OT làm những việc này không hề rẻ, gần $200/giờ. Mà để đánh giá toàn bộ những việc đó, rồi thêm làm báo cáo cho NDIS nữa nên không thể ngày 1 ngày 2 là xong. Cho nên, phần OT sẽ tiêu tốn 1 mớ tiền của chính phủ. Thế mới thấy, mỗi 1 cá nhân mình thôi mà đã  tiêu tốn 1 khoảng kha khá rồi, trong khi đó, người khuyết tật ở Úc cũng nhiều (3,96 triệu người) và đa dạng.
Nói ra chỉ để thấy rằng chính phủ Úc quá quan tâm đến công dân của mình. Thành ra, nhiều khi, mình thấy nhiều người có tính ỉ lại. Như mình thì sinh ra và lớn lên ở cái vùng gian khó, quen với việc phải TỰ VƯƠN LÊN, nên khi có những khó khăn, việc đầu tiên là nghĩ cách tự giải quyết. Còn 1 số công dân ở đây thì “có vẻ đã quen sự bảo bọc”, nên đôi khi lười và chực chờ vào sự hỗ trợ.  

 Từ An
Melbourne
15 Oct 2019

Thursday, July 18, 2019

Reproductive Health Care Experiences of People with Physical Disabilities in Vietnam

This qualitative research explored the reproductive health care experiences of people with physical disabilities in Vietnam. Data from 20 participants (10 males and 10 females) was collected from in-depth interviews with the use of drawing and photo elicitation methods. The findings revealed that people with physical disabilities in Vietnam experienced difficulties with their reproductive health care that included: physically inaccessible hospitals; negative attitudes from health care providers; discouraging experiences with reproductive healthcare including assistance with fertility control; and limitations with public health insurance. Almost all the participants only saw a doctor if they became ill, but often bought over-the-counter medication from pharmacies. Some participants chose private rather than public hospitals where environments were inaccessibility, and health care providers were perceived as insensitive. In terms of contraception, study participants mostly used condoms, although some did not use any contraceptive methods resulting in unplanned pregnancies or abortion. People with disabilities in Vietnam have access to public health insurance but its limitations can affect the experiences of people with physical disabilities attempting to access reproductive health care. In Vietnam, people with physical disabilities work hard to overcome discrimination to achieve full and satisfying lives.

Link: https://link.springer.com/article/10.1007/s11195-019-09581-8

Please see the link for full text

https://link.springer.com/epdf/10.1007/s11195-019-09581-8?author_access_token=1wNwehzDdz39Chsi_O3cZPe4RwlQNchNByi7wbcMAY5_qUFYKO4KHmhJM3X9UX1HoZEWJU3pQrvZ5vvGLqRIxTdzg4Px-q3_cy5GIwAaNyTX97f6Dyuss8HuWlvfVFbKd9SQRyf1bHfwZ7JE7q9XrQ%3D%3D

Sunday, May 19, 2019

HÀNH TRÌNH CON CHỮ - 7: Học Tiến sĩ chưa bao giờ là dễ dàng

Kể từ ngày nhập học cái khoá học Tiến sĩ tại Đại học Monash, cái sự học của mình nó luôn chông gai. Nhưng mình đã chiến đấu vì nó, nên sẽ vẫn luôn chiến đấu vì nó.

Mình bắt đầu khoá học toàn thời gian (fulltime) khi Anna chỉ vừa chừng 3 tháng tuổi. 4 tháng tuổi thì con đã phải lóc cóc theo mẹ lên trường. Thấy tội cho cả cha và con. Một người đi học mà như cả ba người học.

Lúc đầu, mình cứ nghĩ mình là "mẹ siêu nhân" - có thể vừa chăm con vừa học. NHƯNG không, thật sự là KHÔNG THỂ ĐẢM TRÁCH CẢ HAI VAI TRÒ CÙNG LÚC. Bài vở bắt đầu trễ hạn và lùi dần. Mình căng thẳng, giáo sư cũng căng thẳng. Căng đến mức mà giáo sư đã đề nghị: Hay là tạm thời bỏ học! Đợi con lớn rồi quay lại trường! Mình cứng đầu, kiên quyết không buông bỏ! Vì mình nghĩ: Vẫn còn cách khác vẹn toàn hơn.

Cuối cùng là: Mình đã xin nghỉ "thai sản 6 tháng để chăm con". Thực ra, đó là giải pháp để mình có nhiều thời gian hơn để bù đắp lại cho sự trễ nãi học hành. Sau 6 tháng, mình đã chuyển sang học bán thời gian (part-time) để có thể thong thả hơn và đỡ căng thẳng hơn. Và đúng là như vậy. Đó là giải pháp hay.

Sau khi nghỉ 6 tháng, mình quay lại trường thì 2 giáo sư trước đã chuyển trường. Mình buộc phải kiếm giáo sư mới. Ôi, cái số mình lận đận mãi với giáo sư. Cuối cùng thì mình cũng có được một "đội giáo sư hùng mạnh". Và tận bây giờ, mình cảm thấy thật may mắn vì được là học trò của họ. Bởi thế mới có câu: Trời không triệt đường của người có lòng!

Sau một thời gian học bán thời gian, mình thấy đã ổn khi Anna đã gửi đi nhà trẻ. Mình có nhiều thời gian hơn cho việc học. Mình đã chuyển lại học toàn thời gian (fulltime) và bắt đầu với những bận rộn hơn cho việc học. Việc bán buôn mình cũng nghỉ hẳn. Dồn toàn thời gian cho học và học.

Và rồi, giai đoạn bảo vệ đề cương cũng đến. Mọi thứ có vẻ ổn. Cả ba giáo hướng dẫn đều hài lòng với tiến độ và sản phẩm của mình. Giờ chỉ còn đợi đến ngày "nghênh chiến".

Ngày 6/3/2019, mình bảo vệ đề cương. Đó thật sự là một hội đồng cực kỳ khó khăn. Khó theo cái kiểu "vạch lá tìm sâu"! Mình thì nghĩ đơn giản lắm. Rằng giáo sư đã duyệt hết thì hội đồng chấm "chỉ là người hỗ trợ mình", chứ mình hoàn toàn không hề nghĩ đến cái cảnh sẽ gặp một đội "dùng kính lúp bắt sâu" như thế này. Kết quả là, hôm đó mình không qua và buộc phải bảo vệ lại trong 2 tháng nữa. Trong khi đó, mọi thứ chuẩn bị cho chuyến đi Việt Nam đã sẵn sàng. Thật là một cảnh dở khóc dở cười!

Sau buổi bảo vệ, giáo của mình thể hiện sự tức giận ra mặt. Tức đến mức muốn đập bàn, mặt thì đỏ bừng như quả cà chua.... chỉ nhìn thấy giáo như vậy, mình cũng đủ hiểu là: lỗi không do mình, lỗi không do giáo.... Do hội đồng đã quá hà khắt với một nghiên cứu sinh quốc tế. Giáo còn thì thầm vào tai mình: đừng lo, bạn sẽ không sao đâu. Do hội đồng này quá hà khắc, và dường như họ muốn thể hiện sự uyên bác của mình với nhau. Bạn chỉ là quân cờ (power game)"! À, ra vậy!

Cuối cùng thì mình vẫn phải đi Việt Nam như đã lên lịch... nhưng chuyến đi đã không thoải mái mà còn có phần căng thẳng hơn. Mình phải vừa đi tiền trạm, vừa sửa lại đề cương, và vừa phải tiếp nhận sự hướng dẫn của bên hỗ trợ ngôn ngữ (theo yêu cầu của hội đồng). Về Việt Nam, khí hậu nóng, Anna sốt, chán ăn... mình như muốn nổ não....

Tiền tạm ở Sài Gòn 2 tuần, thời gian còn lại thì mình về quê. Tiếng là về thăm quê nhưng đầu óc thì hoàn toàn không thoải mái. Vì báo cáo, vì đề cương, vì bài luận với bên hỗ trợ ngôn ngữ. Mình từ chối phần lớn các cuộc gặp gỡ bạn bè. Về quê thì hầu như từ chối các cuộc đi chơi, đi thăm thân cùng gia đình. Bởi vì sao? Vì việc học đấy! Vì sao nữa ư? Vì nếu lần thứ 2 mà bảo vệ không qua nữa, thì bị ĐUỔI HỌC luôn (đúng nghĩa đen), vì không đáp ứng đủ yêu cầu của Đại học Monash (cái uy của trường top thế vậy ư?). Căng thẳng lắm chứ! Có mấy ai hiểu? Vì mình không nói ra.... Mà mình cũng chẳng muốn nói ra. Vì sao? Gia đình mà, sự quan tâm duy nhất có thể lúc này là hỏi han. Hỏi nhiều thì mình thêm căng thẳng. Cho nên, mình đã chẳng tâm sự cùng ai. Rủ đi chơi thì cứ từ chối không đi, chứ cũng không giải thích nhiều....

Sang lại Úc, mình lại cắm đầu vào cái mớ ấy và chuẩn bị cho việc "lên thớt" lần 2. Và thật là hú vía, mình đã được thông qua ngày 14/5/2019. Coi như xong cái giai đoạn 1 của cái bằng Tiến sĩ. Sau buổi bảo vệ lần 2 này, giáo của mình bảo: chúng ra sẽ rút kinh nghiệm cho việc lựa chọn người ngồi hội đồng cho những lần báo cáo tiếp theo. Và những người trong hội đồng này, chắc chắn sẽ không có mặt! (haaaa)

Thế đó, và giờ là: nhà em lại chuẩn bị đi Việt Nam! Haiz, thiệt khổ, đã nghèo, đỡ nợ, mà cứ phải đi Việt Nam. Đau lòng!

Melbourne
20/5/2019

Wednesday, January 10, 2018

Em chẳng biết mình thiếu gì?

Bài đăng trên phunuonline:

Dù khác biệt ngôn ngữ, trao đổi toàn phải ra dấu nhưng ba mẹ hoàn toàn yên tâm giao con gái và cháu ngoại cho chàng rể. Ngày trở về nước, ba mẹ còn dặn chị không được ăn hiếp chồng.




Con gái mang ba dòng máu Úc, Ý, Việt mới bập bẹ, cứ gọi ba, daddy, rồi lại “biến tấu” thành dada, dadba khiến vợ chồng chị Nguyễn Thị Từ An – anh Joseph bật cười. Hạnh phúc giản đơn mà kỳ diệu như một giấc mơ, khiến nhiều đêm, chị Từ An ngỡ ngàng tự hỏi: “Sao mình lại ở nơi đây, sao lại có một ông Tây to cao và một ai bé xíu nằm kế bên?”.
Có ai đợi bên kia đại dương…
Chị sinh ra ở một quê nghèo thuộc tỉnh Khánh Hòa. Nhà đông anh chị em, dẫu yêu thương, lo lắng mấy, ba mẹ cũng không chạy chữa khỏi căn bệnh sốt bại liệt, đành để nó cướp đi đôi chân của con gái mình. Thuở ấy, tưởng tất cả đã đóng khép, Từ An mang mặc cảm nặng nề, nhất là mỗi khi bị bạn học trêu chọc “con què”. Ở tuổi đôi mươi, từng thương thầm rồi bị từ chối tình cảm, tự cắn chặt răng nuốt tủi vì người ta nhìn cái chân trước khi nhìn vào tâm hồn mình.
Sau bao nỗ lực học tập, hoạt động xã hội, chị săn được học bổng du học thạc sĩ ngành khoa học sức khỏe tại trường ĐH La Trobe Úc và không ngờ đấy là mảnh đất gieo câu chuyện cổ tích đời chị. Một lần, đi thăm nhà người bạn thì bắt gặp hình ảnh ông Tây mập mập vui tính, đang ở cùng nhà (share house). Được bạn giới thiệu là Joseph “còn độc thân”. Sau vài lần đến chơi nhà bạn, đều gặp Joseph ở đó. Lúc đó, chị cũng có trò chuyện với Joseph nhưng chưa thân thiết, chỉ chào hỏi, vì chị cũng rất ngại ngùng. Tình cờ, một lần nọ, chị lướt mạng, chị bất ngờ bắt gặp hình ảnh Joseph tươi cười bên cạnh các món ăn Việt Nam, trong đó có đặc sản Nha Trang quê mình. Nỗi nhớ nhà ùa về ngập lòng, chị để lại một dòng tin nhắn “Ôi, Nha Trang là quê mình đó!”. Kể từ đó, anh chị trò chuyện qua lại nhiều hơn và thân thiết hơn. Tuy nhiên, khi anh rủ đến nhà chơi thì chị rụt lại. Định rút lui nhưng những dòng tin nhắn chân thành, kiên nhẫn của anh vẫn đến, chị chợt hỏi: “Anh nghĩ như thế nào về người khuyết tật?”. Dòng chữ hồi âm nhẹ tênh “thì ai cũng như ai mà!”. Họ yêu nhau như thế. Trong một lần đến chơi vườn cherry rồi vào trang trại hoa oải hương tím ngát, anh ngỏ lời cầu hôn chị.
Theo hợp đồng với đơn vị cấp học bổng, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, sẽ phải quay về Việt Nam phục vụ tối thiểu hai năm. Biết điều này, Joseph chốt luôn: “Cưới!”. Chuẩn bị cho lễ cưới, lòng cả hai ngổn ngang, cô dâu thì căng thẳng bởi việc làm luận văn bị trở ngại khi giáo sư hướng dẫn chuyển công tác, chú rể thì rối bời khi anh ruột đột ngột ngã bệnh, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Ở phòng tuyên thệ kết hôn, chú rể nhìn vào đáy mắt cô dâu, nắm chặt tay như thầm nói luôn có anh bên cạnh.
Cuộc sống hào phóng đã tặng ta cho nhau!
Anh ấn tượng chị qua điệp khúc mỗi lần tạm biệt nhau: “Lái xe cẩn thận nhé anh!”. Còn chị luôn biết ơn sự tỉ mỉ, sự quan tâm, để ý của anh ngay từ buổi đầu gặp gỡ. Khi hẹn nhau ở trung tâm thương mại, nhà hàng, anh gọi điện thoại đến trước nhờ chuẩn bị sẵn xe lăn để chị không phải đi nạng xa. Hoặc đậu xe gần cửa ra vào nhất. Giai đoạn gần sinh, tăng 15 kg khiến Từ An muốn nhấc nổi mình phải gồng tay chống nạng, cơ thể đau nhức, nhất là ở khớp khủy tay. Ông xã ân cần dìu đỡ, xoa bóp, dán giảm đau, săn sóc. Ai rủ đến nhà chơi, anh hỏi kỹ: “Nhà có bao nhiêu bậc thang, bậc thang có tay vịn không?”. Và anh từ chối ngay khi biết có đến mười mấy bậc thang không tay vịn. To khỏe, anh thừa sức cõng vợ lên nhưng anh hiểu chị không thích nhờ vả người khác và cảm thấy không thoải mái.
Con gái yếu ớt lấy chồng mà lại tận trời Tây, ba mẹ chị vừa mừng vừa lo. Bay sang chăm sóc cho chị giai đoạn sinh em bé, trong ý cha mẹ chị cũng muốn dòm ngó chàng rể và bảo vệ con gái mình. Nhưng thấy anh xong việc ở hãng Unilever là về nhà ngay, lăng xăng lau nhà, giặt giũ, lo cơm nước, ba mẹ lặng người, rớt nước mắt. Dù khác biệt ngôn ngữ, trao đổi toàn phải ra dấu nhưng ba mẹ hoàn toàn yên tâm giao con gái và cháu ngoại cho chàng rể. Ngày trở về nước, ba mẹ còn dặn chị không được ăn hiếp chồng.
Anh yêu thích món ăn Việt, nhất là cháo gà vợ nấu nhưng chưa học nấu được. Vợ thèm ăn món Tây thì anh đáp ứng, còn món Việt thì phải ra nhà hàng mua. Đi làm về, anh nhìn vợ xem có cười không, chăm con có quá căng thẳng không, uống một cốc nước rồi anh chơi đùa cùng con để vợ nghỉ ngơi. Anh vì gia đình mà bỏ luôn tật hút thuốc lá.
Dịp Giáng sinh, Tết, anh dò hỏi chị thích gì để mua tặng. Chị nghĩ mãi chẳng biết thích gì, những món quà anh tặng trước đây vẫn chưa dùng kịp. Đêm nhìn chồng con say ngủ, chị cay mắt với cảm giác ấm áp ngập lòng. Sáng ra, chị nói với chồng: “Em nghĩ mãi mà chẳng biết mình thiếu gì và thích gì nữa. Bên anh, ăn cơm cùng nhau, chơi đùa với con… mỗi ngày là một ngày vui và mãn nguyện. Cuộc sống quá tốt với em rồi!”. 
Vướng chuyện chồng con, vô tình làm trái hợp đồng với đơn vị cấp học bổng khóa thạc sĩ nên chị buộc phải bồi thường. Chị đang theo khóa học Tiến sĩ Xã hội học trường Đại học Monash (được nhận học bổng toàn phần) nên bàn với chồng sau khi tốt nghiệp, chị sẽ đi làm, trả nợ. Tuy nhiên, anh cũng giành một phần trách nhiệm: “Cục nợ này do chúng ta gây ra, là của chúng ta”.

TÔ DIỆU HIỀN

“Từ khi mới quen, hai chúng tôi đã thỏa thuận hễ suy nghĩ gì, không hài lòng điều gì phải nói thẳng, không vòng vo, trông chờ người kia đoán ý mình. Chơi trò đoán chữ mệt lắm! Nhiều cuộc hôn nhân đi vào ngõ cụt cũng vì vậy. Hơn nữa, sự khác biệt về văn hoá, một người lớn lên ở trời Tây, một người lớn lên ở trời Nam, chỉ có chân thành sẻ chia, vợ chồng tôi mới có thể đồng hành cùng nhau”.
Nguyễn Thị Từ An (Úc)




Link: http://phunuonline.com.vn/gia-dinh/sac-tim-oai-huong-va-chuyen-tinh-co-tich-120289/

Bài đăng trên báo Phụ Nữ (báo in)