Chuyện được viết ngày 11/10/2013
Hôm nay lên Bình Dương
bằng xe buýt, mình ấn tượng được 2 câu chuyện:
Chuyện thứ nhất:
Mình leo lên xe buýt đi Bình Dương, dĩ nhiên mình sẽ tìm "ghế ưu tiên" để ngồi. Xe chạy từ cổng trước, vòng qua cổng sau của Bến xe Miền Đông, khoảng vài trăm mét, mất 15p và xe chật kín người. Đi được 1 đoạn, có 1 bà cụ lưng còng, người gầy nhom, tay khệ nệ những hàng hóa rau củ quả và thịt. Bà leo lên xe....
Mình nhìn quanh, k có ai có nhã ý "nhổm mông" nhường ghế. Trong khi đó, trên xe cũng có khá nhiều thanh niên ăn mặc lịch sự. Mình thì lại 0 thể đứng suốt tuyến (40km). Nhưng cũng k thể để bà đứng...
Mình bảo: Bà ơi, ngồi chung với cháu.
Bà nhìn mình và nói: 0 cần đâu con, ngoại ngồi bệt xuống đây là được.
Thế là bà ngồi xuống bên cạnh mình (lòng vẫn áy náy vì bà ngồi dưới sàn )
Chốc chốc, bà ngủ gật và gục đầu vào gối.
Mình lại bảo: Bà ơi, bà lên đây ngồi cho khỏe, để con ngồi đó cho.
Bà lại bảo: K cần đâu con, bà sắp tới trạm rồi....
Và bà cứ thế ngồi đó, mặc cho mình áy náy. Mình tự hỏi: "Con người đây giờ đã quên hết cái gọi là Đạo làm người chăng?", Cái ngữ "Kính lão đắc thọ" sắp bị loại khỏi Từ điển Tiếng Việt rồi chăng?".
Ôi, còn đâu những "hình ảnh đẹp giữa đời thường"?
Chuyện thứ hai:
Ông bác tài mở đài nghe cải lương. Mình 0 đc nghe trọn vẹn vở tuồng cải lương ấy nhưng có 1 đoạn đối thoại thế này:
Sư huynh: Muội nói đi, muội hãy nói đi, kẻ đó là ai? cha của đứa bé là ai? Muội nói đi, huynh sẽ giết hắn rửa hận cho muội! (giọng có vẻ rất giận dữ). Cha của đứa bé là ai?
Sư muội (giọng điềm tĩnh): Của vầng trăng cô đơn! Huynh chớ trách người ta, chỉ tại muội dại khờ ... (bla bla bla)
Nghe mà não nề...
Không biết, xã hội hiện nay, có bao nhiêu cô gái lấy "vầng trăng cô đơn" làm cha đứa trẻ? Và 0 biết có bao nhiêu kẻ sở khanh, vô trách nhiệm với hành vi của mình????
Chuyện thứ nhất:
Mình leo lên xe buýt đi Bình Dương, dĩ nhiên mình sẽ tìm "ghế ưu tiên" để ngồi. Xe chạy từ cổng trước, vòng qua cổng sau của Bến xe Miền Đông, khoảng vài trăm mét, mất 15p và xe chật kín người. Đi được 1 đoạn, có 1 bà cụ lưng còng, người gầy nhom, tay khệ nệ những hàng hóa rau củ quả và thịt. Bà leo lên xe....
Mình nhìn quanh, k có ai có nhã ý "nhổm mông" nhường ghế. Trong khi đó, trên xe cũng có khá nhiều thanh niên ăn mặc lịch sự. Mình thì lại 0 thể đứng suốt tuyến (40km). Nhưng cũng k thể để bà đứng...
Mình bảo: Bà ơi, ngồi chung với cháu.
Bà nhìn mình và nói: 0 cần đâu con, ngoại ngồi bệt xuống đây là được.
Thế là bà ngồi xuống bên cạnh mình (lòng vẫn áy náy vì bà ngồi dưới sàn )
Chốc chốc, bà ngủ gật và gục đầu vào gối.
Mình lại bảo: Bà ơi, bà lên đây ngồi cho khỏe, để con ngồi đó cho.
Bà lại bảo: K cần đâu con, bà sắp tới trạm rồi....
Và bà cứ thế ngồi đó, mặc cho mình áy náy. Mình tự hỏi: "Con người đây giờ đã quên hết cái gọi là Đạo làm người chăng?", Cái ngữ "Kính lão đắc thọ" sắp bị loại khỏi Từ điển Tiếng Việt rồi chăng?".
Ôi, còn đâu những "hình ảnh đẹp giữa đời thường"?
Chuyện thứ hai:
Ông bác tài mở đài nghe cải lương. Mình 0 đc nghe trọn vẹn vở tuồng cải lương ấy nhưng có 1 đoạn đối thoại thế này:
Sư huynh: Muội nói đi, muội hãy nói đi, kẻ đó là ai? cha của đứa bé là ai? Muội nói đi, huynh sẽ giết hắn rửa hận cho muội! (giọng có vẻ rất giận dữ). Cha của đứa bé là ai?
Sư muội (giọng điềm tĩnh): Của vầng trăng cô đơn! Huynh chớ trách người ta, chỉ tại muội dại khờ ... (bla bla bla)
Nghe mà não nề...
Không biết, xã hội hiện nay, có bao nhiêu cô gái lấy "vầng trăng cô đơn" làm cha đứa trẻ? Và 0 biết có bao nhiêu kẻ sở khanh, vô trách nhiệm với hành vi của mình????
Từ An
No comments:
Post a Comment