Nó là một con chuột
đồng nhỏ bé nhưng không yếu ớt. Tên của nó là chuột “Đen” vì nó có bộ lông màu
xám “đậm đặc”, giống hệt màu của bùn non nhưng nó tuyệt đối không tanh mùi bùn.
Nó sinh ra và lớn lên ở một cánh đồng nắng gió và ít mưa của vùng đồng trũng
miền Trung. Nó là một con chuột đồng chính hiệu!
Ngày qua ngày, đêm
qua đêm, gia đình nhà nó ra đồng tìm lúa và mạ non để làm thức ăn. Tuy rằng nó
sống trong cả một cánh đồng rộng nhưng nó - cũng như cả nhà nó - phải hết sức
cần thận, canh chừng những bác nông dân và những cái bẫy chuột kinh hoàng. Nếu
sơ ý, “bụp” một phát là thành chuột nướng muối ớt, nằm ngang trên lò than ngay
lập tức. Cuộc sống tuy vất vả nhưng cả nhà nó luôn quây quần bên nhau với những
bữa rau cháo đạm bạc. Nhà nó hạnh phúc lắm! Ai nhìn vô cũng phải thèm thuồng.
Và rồi, khi cô
chuột Đen lớn lên một chút, chắc cũng chừng “tuổi cặp kê”, cô cảm thấy bức rứt
và gò bó trong cái hang chuột tối om và đọng nước của nhà nó. Nó nghĩ rằng nó
cần phải đổi đời. Nó phải đi tới một vùng khác hoặc một cánh đồng khác màu mỡ
hơn. Thế là nó khăn gói ra đi, tìm đến vùng đất hứa.
Nó đi, đi mãi....
Rồi một ngày, nó
dừng chân trên một con đường đầy xe cộ. Chiếc chạy qua, chiếc chạy lại, cứ náo
loạn cả lên. Nó chẳng biết phải đi lối nào. Nó đang nấp dưới một cái nắp cống
thoát nước. Liếc nhìn mọi thứ xung quanh, nó chợt nhận ra rằng: “Oh, mình đã
lạc tới khu đô thị loại một ư?”. Không thể ló đầu ra lúc này được. Chỉ cần ngoi
lên một chút xíu thôi là không biết bao nhiêu là nguy hiểm đang rình rập nó.
Nào là xe hơi, xe tải, xe đạp...và cả bàn chân con người nữa. Phải cẩn thận!
(nó thầm nhủ).
Đêm xuống, cô ta
rón rén bước ra đường với bước đi nhẹ nhàng và chậm rãi. Thình lình
“ngao.....”. Cô chuột Đen giật thót mình, co giò chạy để tìm nơi ẩn náu. Sau
lưng cô, một anh mèo trắng đang gầm gừ đuổi theo. Nó sợ mèo, ghét mèo và căm
thù mèo lắm! Phen này thì toi đời nó rồi. Có mà chạy đằng trời....
Cùng đường, đột
nhiên mèo trắng dừng lại, lấy cái chân trước của nó khều khều cô chuột Đen. Ồ,
lạ chưa! Nó không nhai ngấu nghiến chuột à? Anh mèo này dễ thương ghê ta ơi!
Không cắn chuột như những con mèo ở cánh đồng nhà nó. Sau một hồi sợ hãi, nó đã
cảm thấy khá hơn khi anh mèo tỏ ra thân thiện. Và rồi, nó và anh mèo tỉ tê tâm
sự. Nó kể cho anh mèo nghe chuyện của
nó, chuyện của gia đình nó và cả lý do vì sao nó lưu lạc đến đây. Xem ra, anh
mèo đúng là tốt bụng. Anh chăm chú lắng nghe tâm sự của chuột Đen, thông cảm
với nỗi lòng của chuột Đen, chia sẻ với chuột Đen mọi điều, thậm chí còn giận
dữ dùm chuột đen những tình huống mà chuột Đen bị con khác “ăn hiếp”....Chuột
ta cảm thấy an ủi lắm!
Ngày qua ngày,
chuột Đen và anh mèo trắng chơi thân với nhau. Điều mà không ai nghĩ đến đã xảy
ra, mèo và chuột thân nhau. Chúng nó nói chuyện với nhau hàng giờ mà không
chán. Nó đi chơi chung với nhau. Anh mèo trắng dẫn nó đến những nơi mà nó chưa
bao giờ đến. Những nhà hàng đắt tiền, những tiệm cafe sang trọng....Nhờ đó, nó
nhận ra được nếp sống và con người đô thị. Nó đã hòa nhập được với thế giới
mới. Nó vui chơi, nó làm việc, nó học hành và cả việc giúp đỡ đồng loại nữa. Nó
cảm thấy may mắn vì có anh mèo trắng làm “bảo kê” cho nó. Có anh mèo trắng bên
cạnh, dường như nó chẳng biết sợ là gì.
Và rồi, một đêm nọ,
nó nghe trên radio một chuyện tình. Nó chợt nghĩ: “Hóa ra bấy lâu nay, những gì
anh mèo làm cho mình là vì anh mèo yêu mình sao?”. Lẽ nào là vậy? Nếu không là
vậy thì là vì cái gì? Cô chuột nhà ta bắt đầu đăm chiêu và mất ngủ. Nó cứ suy
nghĩ mãi.... “Anh mèo yêu mình sao?” hay là.. . “mình thì sao nhỉ?”. Điểm lại
cảm xúc của nó với anh mèo, nó nhận thấy, xa anh mèo, nó cũng nhớ anh mèo thật.
Và nó khẳng định rằng nó đã ....trót yêu anh mèo trắng rồi. Nhưng làm thế nào
để biết được rằng anh mèo có yêu nó hay không? Lẽ nào đi hỏi? Ai đời lại đi làm
thế? Nhục lắm! Nhưng không hỏi thì làm sao biết được? Chả lẽ cứ mãi chờ vậy à?
....
Đăm chiêu rồi thì
cũng tới hồi quyết định. Nó quyết định “tỏ tình” anh mèo. Một quyết định táo
bạo đây mà!
Nó đi tỏ
tình.....Nó bảo nó yêu mèo trắng lắm! Nó nhớ mèo trắng lắm......(tùm lum). Nó
học lỏm cái cách tỏ tỉnh của một anh chuột đồng ở ngoài quê, cái anh mà suốt
ngày le te với nó nhưng nó ghét, không thèm đáp. Một phần cũng vì nhà anh kia
chê nó nghèo. Nó ghét, bỏ thôi!
Và rồi, chiến dịch
tỏ tình của nó thất bại. Anh mèo trắng nói là không yêu nó....Ngộ nhỉ? Nó chẳng
hiểu và rồi....ghét, nó cũng chẳng thèm tìm hiểu làm gì. Nó sẽ tự sống mà không
cần sự che chở của anh mèo nữa. Nó sẽ phải tập cách sống một mình và học cách
tự đứng lên khi vấp ngã. Ở đây, nó không có người thân, vốn dĩ đã quen có anh
mèo che chở rồi, giờ...nó thấy hơi khó khăn một chút. Nhưng không có nghĩa là
không thể....
Nó đã làm được.....
Nó mạnh mẽ và trở
nên nổi tiếng khắp vùng. Nó lên báo rầm rầm....ai cũng biết và yêu quý nó. Nó
cảm thấy vui và tự hào. Và nó đã may mắn khi có được những cơ hội đi học ngắn
hạn ở nước ngoài. Quả là đi một ngày đàng học một sàng khôn. Có đi mới biết, có
nhìn mới thấy, ở xứ người, người ta đối xử với chuột đồng tốt thật. Nó có nhiều
bạn bè quốc tế hơn sau mỗi khóa học. Nó trao đổi với bạn bè bằng email, SMS,
phone....bằng mọi cách có thể.
Và ngạc nhiên chưa,
có một anh khỉ Mala tỏ tình với nó và đòi cưới nó làm vợ. Nó chê và lắc đầu
ngầy ngậy. Chẳng phải nó chê anh khỉ già, cũng chẳng phải nó chê anh khỉ xấu
trai....mà là vì nó không yêu anh khỉ. Làm sao yêu được cơ chứ? Nó là chuột mà!
Hơn nữa, có lẽ, nó vẫn còn một chút...gì đó với anh mèo mà khó nói nên lời.
Thôi thì bye bye anh khỉ nhé!
Một hôm, nó lại
được một chuyến công tác nước ngoài. Nó lại đi và lại gặp những người bạn quốc
tế mới. Nó vui vẻ, cười đùa như mọi khi. Thậm chí, ngồi vô bàn nhậu với họ
luôn. Chỉ có điều là chuột đen không uống nhiều. Chỉ là nhấp môi cho vui thôi.
Ấy thế mà chuyến đi ấy lại làm nên “vấn đề”. Cái đêm nhậu cùng “chiến hữu” ấy
lại là “đêm định mệnh”. Nó và anh heo vàng phải lòng nhau....chết thật! Về
nước, nó và anh heo vàng vẫn cứ nói chuyện với nhau hàng giờ....vì nhớ! Heo xạo
đấy, đừng tin Đen nhé! Đen biết mà!....
Đen biết gì chứ?
Đen chẳng biết gì hết! Đen đã phải lòng anh heo vàng rồi....Còn anh heo vàng
thì sao chứ? Nhớ à? Bối rối với “cô chuột nhỏ dễ thương” à?...Biết rồi nhé!
Ừ thì cuối cùng
chúng nó chấp nhận “yêu xa”.... Chẳng biết rồi đây, chúng nó sẽ đi về đâu. Chắc
là về trang diepkhuc.com để hát ầu ơ ví dầu....
Từ An
21/03/2010
No comments:
Post a Comment