There are many common attitudes and myths that people hold about disability. These attitudes can create barriers for people with disability to reach the full potential and for society to experience the contributions of people living with a disability. In this video people with disability speak out and challenge these assumptions – calling to make your attitudes count (CBM).
Tuesday, November 25, 2014
Friday, November 21, 2014
6 bức hình ý nghĩa - cảm ơn em!
Ngày Nhà giáo Việt Nam, tôi cứ ngỡ ở cái nơi xa xôi và buồn hiu hắt như Melbourne này, tôi sẽ buồn thắc lòng và hóng tin trên fb tình hình trường lớp bên VN. Thế nhưng, tôi đã không không hề "buồn héo hắt" mà trái lại, tôi rất vui vì nhận được rất rất nhiều lời chúc từ các thầy cô, đồng nghiệp, bạn bè và cả rất nhiều học trò. Lòng tôi thật ấm áp!
Và rồi...
Tôi nhận được một "bức email" từ một học trò cũ, gồm 6 bức hình, chụp lại 6 trang giấy được viết bằng tay. Đó thực sự là 1 món quà cực kỳ ý nghĩa! Cô rất trân trọng điều đó!
Đọc những dòng em viết, tôi cảm nhận được rằng em viết trong một mạch cảm xúc tuôn trào... Và thật sự, tôi đã rớt nước mắt khi đọc "6 bức hình" em gửi...
Cảm ơn em! Cảm ơn em đã cho cô thêm niềm tin, thêm động lực để gắng bó với nghề! Cô chúc em luôn vững tin với con đường em đang đi. Hãy hạnh phúc và thành công em nhé!
P/S: Được sự cho phép của em, tôi chia sẻ lại 6 bức hình này
Và rồi...
Tôi nhận được một "bức email" từ một học trò cũ, gồm 6 bức hình, chụp lại 6 trang giấy được viết bằng tay. Đó thực sự là 1 món quà cực kỳ ý nghĩa! Cô rất trân trọng điều đó!
Đọc những dòng em viết, tôi cảm nhận được rằng em viết trong một mạch cảm xúc tuôn trào... Và thật sự, tôi đã rớt nước mắt khi đọc "6 bức hình" em gửi...
Cảm ơn em! Cảm ơn em đã cho cô thêm niềm tin, thêm động lực để gắng bó với nghề! Cô chúc em luôn vững tin với con đường em đang đi. Hãy hạnh phúc và thành công em nhé!
P/S: Được sự cho phép của em, tôi chia sẻ lại 6 bức hình này
Melbourne, 22 Nov 2014
Sunday, October 19, 2014
Nhạt
20/10 - Ngày phụ nữ Việt Nam... chợt nghĩ về bình đẳng giới...
--- Nhạt ---
Thú thực là mình không có hứng thú với việc "dồn dập" hoa quà vào các ngày Lễ ở nước mình. Mỗi năm, PNVN hình như có 3 ngày "sung sướng": 8/3, 20/10, và 14/2. Còn ngày nào nữa không nhỉ? Tại sao lại chỉ 3 ngày? Thế còn 362 ngày kia, PNVN là cái "khỉ" gì? (xin lỗi vì dùng từ không hay). Làm quần quật, tối mặt tối mày ở cơ quan, về nhà tối mắt tối mũi với công việc nhà.... Mặt dù xu hướng bình đẳng giới đã đang có tác động tích cực trong việc "đàn ông gánh vác việc nhà". Thế nhưng, cái việc làm "rầm rầm" với hoa khắp các cửa hàng, con đường ở đô thị, với cái giá chót vót trên trời.... Mình không thích tí nào! Quê mình, vẫn yên bình với các ngày. 365 ngày như nhau (trừ mỗi ngày Tết). Hạnh phúc bình dị chỉ là sự quan tâm lẫn nhau mỗi ngày, chứ không phải ôm 1 đống hoa về tặng trong 3 ngày/năm. Hãy thể hiện sự bình đẳng bằng việc tặng hoa hết 362 ngày luôn, các ông nhé! haha.... Đang mong 1 ngày PNVN có cả 365 ngày vui vẻ, chứ không chỉ 3 ngày....
Nói gì thì nói, thực lòng Từ An mong tất cả những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với mẹ, các dì/cô, các cô giáo, các chị, các ban nữ, các em gái, các trò nữ không chỉ ngày hôm nay mà trọng vẹn 365 ngày trong năm và hàng chục năm sau nữa ^^
Thú thực là mình không có hứng thú với việc "dồn dập" hoa quà vào các ngày Lễ ở nước mình. Mỗi năm, PNVN hình như có 3 ngày "sung sướng": 8/3, 20/10, và 14/2. Còn ngày nào nữa không nhỉ? Tại sao lại chỉ 3 ngày? Thế còn 362 ngày kia, PNVN là cái "khỉ" gì? (xin lỗi vì dùng từ không hay). Làm quần quật, tối mặt tối mày ở cơ quan, về nhà tối mắt tối mũi với công việc nhà.... Mặt dù xu hướng bình đẳng giới đã đang có tác động tích cực trong việc "đàn ông gánh vác việc nhà". Thế nhưng, cái việc làm "rầm rầm" với hoa khắp các cửa hàng, con đường ở đô thị, với cái giá chót vót trên trời.... Mình không thích tí nào! Quê mình, vẫn yên bình với các ngày. 365 ngày như nhau (trừ mỗi ngày Tết). Hạnh phúc bình dị chỉ là sự quan tâm lẫn nhau mỗi ngày, chứ không phải ôm 1 đống hoa về tặng trong 3 ngày/năm. Hãy thể hiện sự bình đẳng bằng việc tặng hoa hết 362 ngày luôn, các ông nhé! haha.... Đang mong 1 ngày PNVN có cả 365 ngày vui vẻ, chứ không chỉ 3 ngày....
Nói gì thì nói, thực lòng Từ An mong tất cả những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với mẹ, các dì/cô, các cô giáo, các chị, các ban nữ, các em gái, các trò nữ không chỉ ngày hôm nay mà trọng vẹn 365 ngày trong năm và hàng chục năm sau nữa ^^
Today is Vietnamese Women Day, that makes me think about gender inequality..... Gender inequality in developing countries is still a social issue. In Vietnam, it seems that we have 3 days that people, particularly men, show their love, respects toward women. These included: 8 Mar (Women Day), 20/10 (Vietnamese Women Day), and 14/2 (Valentine Day). I wonder that why there are only 3 days. What are about 362 days for the rest of a year? Women have been working 8 hours/day, as much as that of men, even they may work overtime. Then they spend more time in doing housework after they went back home from workplaces. But how many people can feel their feelings??? I am expecting that one day, Vietnamese women can have 365 days that they are treated as 3 current special days. Wishing all the best for all my female: relatives, teachers, friends, and students as well
Sunday, October 12, 2014
Nghị lực của Từ An
Nghị lực của Từ An
Cô giáo trẻ Từ An
|
Sốt bại liệt cướp mất đôi chân từ năm lên 4 tuổi, nhưng Nguyễn Thị Từ An đã nỗ lực học tập, trở thành thạc sĩ ngành xã hội học, rồi được Trường ĐH Bình Dương nhận về làm giảng viên.
Cô giáo trẻ Từ An là một gương mặt rất đáng khâm phục bởi nghị lực vượt lên số phận để chạm ngõ những ước mơ, “rinh” nhiều thành tích và danh hiệu về cho mình. Từ An sinh năm 1984 tại xã Vạn Hưng - huyện Vạn Ninh - tỉnh Khánh Hoà trong một gia đình rất nghèo. Lên 4 tuổi, Từ An bị bệnh sốt bại liệt nhưng không có tiền chạy chữa. Khi người nhà vay được tiền, đưa An đi chữa trị thì đôi chân không còn cứng cáp nữa, dù đi lại được nhưng rất khó khăn, bước thấp bước cao và có thể té ngã bất cứ lúc nào. Thế nhưng, Từ An lại học rất giỏi. Năm 2005, An thi đậu vào Trường ĐH KHXH&NV TP.HCM Khoa Xã hội học với ngôi vị thủ khoa. Cũng tại ngôi trường ĐH này, “CLB Đồng hành cùng các bạn sinh viên khuyết tật” ra đời do Từ An làm Chủ nhiệm. CLB không chỉ thu hút sinh viên khuyết tật trong trường mà sinh viên các trường bạn như ĐH Bách khoa, ĐH Khoa học Tự nhiên, ĐH Tôn Đức Thắng, ĐH Kinh tế… cũng tham gia để chia sẻ và hỗ trợ lẫn nhau. Luận văn tốt nghiệp ĐH của Từ An về mảng hôn nhân của người khuyết tật đã giành được điểm tuyệt đối. Một lần nữa, Từ An trở thành thủ khoa cử nhân xã hội học, niên khóa 2005-2009.Không ngừng chinh phục con đường học vấn, Từ An tiếp tục học lên cao học, trở thành thạc sĩ xã hội học năm 2012.
Từ An chia sẻ: “Lúc còn nhỏ, tôi ước mơ làm bác sĩ chữa bệnh cho người nghèo. Đến khi đi học thì tôi lại muốn làm giáo viên. Bây giờ, ước mơ của tôi đã thành sự thật. Tôi yêu công việc dạy học và nhất định sẽ gắn bó với công việc này mãi mãi”. Một đồng nghiệp trẻ của Từ An cho biết: “Cô An là người rất tốt bụng, hòa đồng, khi có gì không biết về chuyên môn chúng tôi hỏi thì cô An chia sẻ kinh nghiệm rất tận tình, đặc biệt là không giận ai bao giờ. Hơn hết, cô An rất thương yêu học trò, luôn quan tâm giúp đỡ các em sinh viên có hoàn cảnh khó khăn”.
Ngoài giờ dạy học, Từ An vẫn tiếp tục dành thời gian tham gia các hoạt động xã hội từ thiện, luôn hỗ trợ hết mình cho đàn em tại “CLB Đồng hành cùng các bạn sinh viên khuyết tật” của Trường ĐH KHXH&NV TP.HCM. Ngoài ra, Từ An cũng đang làm trợ lý cho một dự án liên quan đến người khuyết tật có tênNâng cao năng lực lãnh đạo cho phụ nữ khuyết tật mà chị rất tâm huyết và cố gắng hết sức để hoàn thành công việc này. Sắp tới, Từ An sẽ bắt tay vào học thêm chương trình thạc sĩ khoa học chuyên ngành về sức khỏe mà mình vừa nhận được học bổng toàn phần của Chính phủ Úc. Việc học nghiên cứu sinh lấy bằng tiến sĩ cũng là kế hoạch của Từ An trong tương lai.
Bài, ảnh: MINH NGUYÊN
Nguyễn Thị Từ An đã đạt nhiều thành tích và danh hiệu: Thanh niên tiêu biểu TP.HCM 2009, Người khuyết tật vượt lên số phận, bằng khen của TW Hội Sinh viên Việt Nam về thành tích xuất sắc trong công tác Hội và phong trào sinh viên năm 2007-2008, giải I Sinh viên nghiên cứu khoa học cấp trường 2007 đề tài Quan niệm của người khuyết tật tại TP.HCM về tình yêu hôn nhân gia đình, giải nhì Euréka 2008 cấp thành phố, giải khuyến khích cấp bộ Sinh viên nghiên cứu khoa học 2008, top 10 danh hiệu Công dân trẻ tiêu biểu TP.HCM 2009... |
Wednesday, October 1, 2014
Sunday, August 17, 2014
Cái bằng lái xe - Driving licence
(p/s: an English version below)
---
Còn nhớ....
---
Còn nhớ....
Hồi cái thời sinh viên, lúc mới vào Sài Gòn và tập tành xe máy để đi học. Nghe đám bạn bè rủ nhau đi thi bằng lái xe, mình cũng muốn có một cái bằng lái xe. Mình vốn là công dân gương mẫu mà, nên làm gì cũng phải tuân thủ theo pháp luật. Thế là một kế hoạch nhỏ được vạch ra cho mục tiêu bằng lái xe.
Sau một thời gian, mình chạy xe cứng tay, cũng thuộc vào hàng "đua xe có chút tầm cỡ" và lạng lách :D. Mình bắt đầu mon men vào trung tâm Sì Phố (quận 1) để làm hồ sơ thi bằng lái xe. Mình học được kinh nghiệm của đám bạn là "cứ chạy vào bệnh viện nào đó, mua hồ sơ khám sức khoẻ tổng quát trước đi". Thế là đi!
Mình đến bệnh viện (không nhớ tên nữa) nằm ngay bùng binh chợ Bến Thành, hình như là bệnh viện Sài Gòn thì phải?!?. Vào là mua ngay hồ sơ, đóng tiền khám ngon lành, rồi chờ gọi tên. Phòng vào đầu tiên là khám mắt. Mắt cận thị mà, khám nhanh lắm. Bước vào, bác sĩ hỏi qua loa về đi ốt hai mắt, điền vào cái form rồi chỉ qua phòng khác.
Xong, đi qua phòng khác khám nhưng mình cũng không nhớ rõ là phòng gì nữa. Vừa bước chân vào, bác sĩ hỏi:
BS: Khám sức khoẻ làm gì?
A: Dạ thi bằng lái xe ạ
BS: Bị tật ai cho lái xe mà khám, mà thi. Không biết à? Về đi!
A: Dạ, con không biết (vẫn đang mắt chữ A, miệng chữ O)
BS: Chứ bộ lúc mua hồ sơ, họ không nói gì à?
A: Dạ con có nói nhưng họ vẫn bán
BS: Về đi, chắc tiền sẽ không trả lại được. Rút kinh nghiệm nhé!
A: Dạ con cảm ơn....
A: Dạ thi bằng lái xe ạ
BS: Bị tật ai cho lái xe mà khám, mà thi. Không biết à? Về đi!
A: Dạ, con không biết (vẫn đang mắt chữ A, miệng chữ O)
BS: Chứ bộ lúc mua hồ sơ, họ không nói gì à?
A: Dạ con có nói nhưng họ vẫn bán
BS: Về đi, chắc tiền sẽ không trả lại được. Rút kinh nghiệm nhé!
A: Dạ con cảm ơn....
Ra về mà mình cứ thắc mắc "tại sao không được thi bằng lái?". Cứ đi, cứ nghĩ và cảm thấy hơi... tức! Không tức vì việc mình bị mất tiền, vì có đáng là bao đâu (hình như 40 ngàn), mà tức vì không hiểu tại sao khuyết tật bị CẤM THI BẰNG LÁI XE.
Trong khi đó, 15,3%/ gần 90 triệu người là người khuyết tật. Họ cần phải mưu sinh, và xe máy là phương tiện đi lại. Những ai có khả năng lái xe, có đầu óc tỉnh táo, có đủ trách nhiệm pháp lý về hành vi dân sự, tại sao lại cấm thi bằng lái xe? Cấm thi bằng lái xe, mà họ vẫn phải lái xe. Mà chạy xe không bằng lái thì sẽ bị phạt, bị bắt. Vậy phải làm sao? Một sự mâu thuẩn không giải quyết được!!!!
Và kết quả là: 10 năm trời ở Sì Gòn, mình chạy xe không bằng lái!!!
Trong tương lai không xa, mai mốt này mình học xong trở về, lại tiếp tục cái "chạy xe không bằng lái" ấy... Haha
---
---
I remember that when I was a new student at a university in
Hochiminh city, Vietnam, I learnt how to drive a motorbike. At that time, all
of my friends got driving license, so I wanted to get one. I am proud of that I
am a good citizen. Thus, I have to adhere the Vietnamese Laws. I then made a
plan to get this license.
After a few months, my driving skill was better, and I felt
confident to take a driving test. I drove my motorbike from Thu Duc District to
District 1. It took nearly 30’ for about 20km. I went to a public hospital,
bought a application form, and then fulfilled it. I paid 40,000 VND, roughly 2
AUD, for this form, instead of paying for register fee.
In the procedure of driving test, we have to check general
health at any hospital before we apply for the test. That is why I went to the
hospital. I chose Sai Gon Hospital. It is located on Le Loi st, nearly Ben Thanh
Market.
After I fulfilled the form. I sat on a chair and waited for
calling my name. Firstly, I went to see a doctor, who checks the eyesight. He
did not do anything. He just asked how many diop I have. I told him in detail
about my left and right eyesight. He then wrote down these information into the
form, and showed me to see another doctor.
I went to the second room and see an old doctor. He did not
do anything. He asked:
He: What do you do this health check for?
I: For driving license test.
He: What? Who did tell you that? You are a person with
disability. Officially, you never get permission to take this test. Let’s go home now!
I: I am sorry, I do not know that.
He: When you buy the application, you did not tell that you
are a person with disability?
I: Yes, I did. But they still gave it to me.
He: Ok, you are disabled, so you are unable to get driving
license. Your money cannot be returned. Let’s go!
I: Good bye
I went home and wondered that why I cannot get license test.
I do not understand why people with disabilities are prohibited to get driving
license. We are citizens, who matured in mind and physic. We understand deeply what we do, how we do,
and have responsibility for our work. Why we cannot get this license?
Meanwhile, Vietnamese people with disabilities represent
15.3% of total population (90 million). They need to earn income. And motorcycles are appropriate vehicles for travelling. So
they still have to drive motorbikes. Why prevent drivers living with
disabilities get license? When they drive a motorbike without driving license,
they will get fines. So what to do? A big question? Huh?
As a result, I have been driven a motorbike for 10 years
without driving license. In the near future, when I completed my study here, and
returned home, I will continue to drive a motorbike without driving license.
Từ An
Melbourne 17/8/2014
Saturday, August 2, 2014
Định kiến giới
Là dân Xã hội học, được học kỹ về giới, làm về giới cũng không ít. Và dĩ nhiên là bản thân mình tự nghĩ mình không hề mang "định kiến giới". Thế nhưng, có tình huống thế này, khiến mình phải suy nghĩ lại. Chuyện thế này:
Mình bị đau răng và hẹn gặp nha sĩ tại phòng khám. Tên bác sĩ là Xuan Tran. Khi nghe cái tên này, trong đầu mình hình dung ngay là: 1 ông bác sĩ già, tên là Xuân.
Khi đến nơi, bước vào phòng khám, thấy 1 cô bác si xinh đẹp, trẻ trung. Rồi suy nghĩ đầu tiên chợt đến. Mình chợt nghĩ "chắc là trợ lý".
Nhưng không, cô ấy khám cho mình. Xong xuôi đâu đấy, mình bắt đầu trò chuyện. Mình mới chợt giật mình vì đó chính là Dr Xuan Tran.
Rõ ràng, cái định kiến giới nó nằm đâu đó trong tiềm thức của mình. Mặc dù bản thân rất ý thức rằng "không được định kiến giới". Thế nhưng, tình huống thực tế chưng minh rằng "mình đang mang định kiến giới" không hề nhẹ
Mình bị đau răng và hẹn gặp nha sĩ tại phòng khám. Tên bác sĩ là Xuan Tran. Khi nghe cái tên này, trong đầu mình hình dung ngay là: 1 ông bác sĩ già, tên là Xuân.
Khi đến nơi, bước vào phòng khám, thấy 1 cô bác si xinh đẹp, trẻ trung. Rồi suy nghĩ đầu tiên chợt đến. Mình chợt nghĩ "chắc là trợ lý".
Nhưng không, cô ấy khám cho mình. Xong xuôi đâu đấy, mình bắt đầu trò chuyện. Mình mới chợt giật mình vì đó chính là Dr Xuan Tran.
Rõ ràng, cái định kiến giới nó nằm đâu đó trong tiềm thức của mình. Mặc dù bản thân rất ý thức rằng "không được định kiến giới". Thế nhưng, tình huống thực tế chưng minh rằng "mình đang mang định kiến giới" không hề nhẹ
Subscribe to:
Posts (Atom)