Tuesday, June 3, 2014

CHUYỆN TÌNH CÔ CHUỘT ĐỒNG


Nó là một con chuột đồng nhỏ bé nhưng không yếu ớt. Tên của nó là chuột “Đen” vì nó có bộ lông màu xám “đậm đặc”, giống hệt màu của bùn non nhưng nó tuyệt đối không tanh mùi bùn. Nó sinh ra và lớn lên ở một cánh đồng nắng gió và ít mưa của vùng đồng trũng miền Trung. Nó là một con chuột đồng chính hiệu!
Ngày qua ngày, đêm qua đêm, gia đình nhà nó ra đồng tìm lúa và mạ non để làm thức ăn. Tuy rằng nó sống trong cả một cánh đồng rộng nhưng nó - cũng như cả nhà nó - phải hết sức cần thận, canh chừng những bác nông dân và những cái bẫy chuột kinh hoàng. Nếu sơ ý, “bụp” một phát là thành chuột nướng muối ớt, nằm ngang trên lò than ngay lập tức. Cuộc sống tuy vất vả nhưng cả nhà nó luôn quây quần bên nhau với những bữa rau cháo đạm bạc. Nhà nó hạnh phúc lắm! Ai nhìn vô cũng phải thèm thuồng.
Và rồi, khi cô chuột Đen lớn lên một chút, chắc cũng chừng “tuổi cặp kê”, cô cảm thấy bức rứt và gò bó trong cái hang chuột tối om và đọng nước của nhà nó. Nó nghĩ rằng nó cần phải đổi đời. Nó phải đi tới một vùng khác hoặc một cánh đồng khác màu mỡ hơn. Thế là nó khăn gói ra đi, tìm đến vùng đất hứa.
Nó đi, đi mãi....
Rồi một ngày, nó dừng chân trên một con đường đầy xe cộ. Chiếc chạy qua, chiếc chạy lại, cứ náo loạn cả lên. Nó chẳng biết phải đi lối nào. Nó đang nấp dưới một cái nắp cống thoát nước. Liếc nhìn mọi thứ xung quanh, nó chợt nhận ra rằng: “Oh, mình đã lạc tới khu đô thị loại một ư?”. Không thể ló đầu ra lúc này được. Chỉ cần ngoi lên một chút xíu thôi là không biết bao nhiêu là nguy hiểm đang rình rập nó. Nào là xe hơi, xe tải, xe đạp...và cả bàn chân con người nữa. Phải cẩn thận! (nó thầm nhủ).
Đêm xuống, cô ta rón rén bước ra đường với bước đi nhẹ nhàng và chậm rãi. Thình lình “ngao.....”. Cô chuột Đen giật thót mình, co giò chạy để tìm nơi ẩn náu. Sau lưng cô, một anh mèo trắng đang gầm gừ đuổi theo. Nó sợ mèo, ghét mèo và căm thù mèo lắm! Phen này thì toi đời nó rồi. Có mà chạy đằng trời....
Cùng đường, đột nhiên mèo trắng dừng lại, lấy cái chân trước của nó khều khều cô chuột Đen. Ồ, lạ chưa! Nó không nhai ngấu nghiến chuột à? Anh mèo này dễ thương ghê ta ơi! Không cắn chuột như những con mèo ở cánh đồng nhà nó. Sau một hồi sợ hãi, nó đã cảm thấy khá hơn khi anh mèo tỏ ra thân thiện. Và rồi, nó và anh mèo tỉ tê tâm sự. Nó  kể cho anh mèo nghe chuyện của nó, chuyện của gia đình nó và cả lý do vì sao nó lưu lạc đến đây. Xem ra, anh mèo đúng là tốt bụng. Anh chăm chú lắng nghe tâm sự của chuột Đen, thông cảm với nỗi lòng của chuột Đen, chia sẻ với chuột Đen mọi điều, thậm chí còn giận dữ dùm chuột đen những tình huống mà chuột Đen bị con khác “ăn hiếp”....Chuột ta cảm thấy an ủi lắm!
Ngày qua ngày, chuột Đen và anh mèo trắng chơi thân với nhau. Điều mà không ai nghĩ đến đã xảy ra, mèo và chuột thân nhau. Chúng nó nói chuyện với nhau hàng giờ mà không chán. Nó đi chơi chung với nhau. Anh mèo trắng dẫn nó đến những nơi mà nó chưa bao giờ đến. Những nhà hàng đắt tiền, những tiệm cafe sang trọng....Nhờ đó, nó nhận ra được nếp sống và con người đô thị. Nó đã hòa nhập được với thế giới mới. Nó vui chơi, nó làm việc, nó học hành và cả việc giúp đỡ đồng loại nữa. Nó cảm thấy may mắn vì có anh mèo trắng làm “bảo kê” cho nó. Có anh mèo trắng bên cạnh, dường như nó chẳng biết sợ là gì.
Và rồi, một đêm nọ, nó nghe trên radio một chuyện tình. Nó chợt nghĩ: “Hóa ra bấy lâu nay, những gì anh mèo làm cho mình là vì anh mèo yêu mình sao?”. Lẽ nào là vậy? Nếu không là vậy thì là vì cái gì? Cô chuột nhà ta bắt đầu đăm chiêu và mất ngủ. Nó cứ suy nghĩ mãi.... “Anh mèo yêu mình sao?” hay là.. . “mình thì sao nhỉ?”. Điểm lại cảm xúc của nó với anh mèo, nó nhận thấy, xa anh mèo, nó cũng nhớ anh mèo thật. Và nó khẳng định rằng nó đã ....trót yêu anh mèo trắng rồi. Nhưng làm thế nào để biết được rằng anh mèo có yêu nó hay không? Lẽ nào đi hỏi? Ai đời lại đi làm thế? Nhục lắm! Nhưng không hỏi thì làm sao biết được? Chả lẽ cứ mãi chờ vậy à? ....
Đăm chiêu rồi thì cũng tới hồi quyết định. Nó quyết định “tỏ tình” anh mèo. Một quyết định táo bạo đây mà!
Nó đi tỏ tình.....Nó bảo nó yêu mèo trắng lắm! Nó nhớ mèo trắng lắm......(tùm lum). Nó học lỏm cái cách tỏ tỉnh của một anh chuột đồng ở ngoài quê, cái anh mà suốt ngày le te với nó nhưng nó ghét, không thèm đáp. Một phần cũng vì nhà anh kia chê nó nghèo. Nó ghét, bỏ thôi!
Và rồi, chiến dịch tỏ tình của nó thất bại. Anh mèo trắng nói là không yêu nó....Ngộ nhỉ? Nó chẳng hiểu và rồi....ghét, nó cũng chẳng thèm tìm hiểu làm gì. Nó sẽ tự sống mà không cần sự che chở của anh mèo nữa. Nó sẽ phải tập cách sống một mình và học cách tự đứng lên khi vấp ngã. Ở đây, nó không có người thân, vốn dĩ đã quen có anh mèo che chở rồi, giờ...nó thấy hơi khó khăn một chút. Nhưng không có nghĩa là không thể....
Nó đã làm được.....
Nó mạnh mẽ và trở nên nổi tiếng khắp vùng. Nó lên báo rầm rầm....ai cũng biết và yêu quý nó. Nó cảm thấy vui và tự hào. Và nó đã may mắn khi có được những cơ hội đi học ngắn hạn ở nước ngoài. Quả là đi một ngày đàng học một sàng khôn. Có đi mới biết, có nhìn mới thấy, ở xứ người, người ta đối xử với chuột đồng tốt thật. Nó có nhiều bạn bè quốc tế hơn sau mỗi khóa học. Nó trao đổi với bạn bè bằng email, SMS, phone....bằng mọi cách có thể.
Và ngạc nhiên chưa, có một anh khỉ Mala tỏ tình với nó và đòi cưới nó làm vợ. Nó chê và lắc đầu ngầy ngậy. Chẳng phải nó chê anh khỉ già, cũng chẳng phải nó chê anh khỉ xấu trai....mà là vì nó không yêu anh khỉ. Làm sao yêu được cơ chứ? Nó là chuột mà! Hơn nữa, có lẽ, nó vẫn còn một chút...gì đó với anh mèo mà khó nói nên lời. Thôi thì bye bye anh khỉ nhé!
Một hôm, nó lại được một chuyến công tác nước ngoài. Nó lại đi và lại gặp những người bạn quốc tế mới. Nó vui vẻ, cười đùa như mọi khi. Thậm chí, ngồi vô bàn nhậu với họ luôn. Chỉ có điều là chuột đen không uống nhiều. Chỉ là nhấp môi cho vui thôi. Ấy thế mà chuyến đi ấy lại làm nên “vấn đề”. Cái đêm nhậu cùng “chiến hữu” ấy lại là “đêm định mệnh”. Nó và anh heo vàng phải lòng nhau....chết thật! Về nước, nó và anh heo vàng vẫn cứ nói chuyện với nhau hàng giờ....vì nhớ! Heo xạo đấy, đừng tin Đen nhé! Đen biết mà!....
Đen biết gì chứ? Đen chẳng biết gì hết! Đen đã phải lòng anh heo vàng rồi....Còn anh heo vàng thì sao chứ? Nhớ à? Bối rối với “cô chuột nhỏ dễ thương” à?...Biết rồi nhé!
Ừ thì cuối cùng chúng nó chấp nhận “yêu xa”.... Chẳng biết rồi đây, chúng nó sẽ đi về đâu. Chắc là về trang diepkhuc.com để hát ầu ơ ví dầu....

Từ An
21/03/2010





Đúng giờ, có cần thiết không?

Bài được viết và đăng trên facebook ngày 27/01/2014


Dạo này mình hay suy ngẫm về những cái xảy ra trước mắt và cố lý giải nó, để rồi xem mình dung nạp nó hay là phải đào thải nó?
Gần đây, các bạn mình thường hay trễ hẹn. Các lý do trễ hẹn đều chấp nhận được. Thế nhưng, mình lại chợt nghĩ về vấn đề giờ giấc ở nước mình và các câu chuyện mình "bị cho leo cây trước kia", rồi tự nghĩ "Liệu có phải rằng trễ giờ đã trở thành thói quen ở nước ta?"
Nói về đúng giờ, có ai thích mình "bị  leo cây" không nhỉ? Và "đúng giờ" có được xem là "văn hóa đúng giờ" không?
Mình cứ hay liên tưởng đến các tình huống khẩn cấp để xem xét. Ví dụ nhé:
Một người bệnh đang hấp hối trong bệnh viện, rất cần 1 giây để thấy mặt người thân, nhưng người thân đã đến muộn, cho dù là muộn 1 giây, cũng không thể nhìn mặt được.
Hoặc, cứu người trong đám cháy, nhanh 1 giây, cũng có thể cứu được mấy mạng người.
Chính vì cái lối suy nghĩ ấy, mình luôn cố gắng đúng giờ, thậm chí còn sớm hơn giờ cần đến. Và nó đã trở thành cái thói quen. Mình cũng có 1 số bạn như thế. Rất đúng giờ và mình rất trân trọng điều đó. Và đó chính là văn hóa!
Tuy nhiên, cái gì cũng có tính hai mặt của nó. Cũng có 1 bộ phận luôn luôn (hoặc không thường xuyên lắm) trễ giờ trong các cuộc hẹn/họp. Tại sao? Có cả ngàn lý do để giải thích và cái lý do nào cũng thật là "xứng đáng". Chẳng trách được!
Vậy phải làm sao? (Tự điều chỉnh hành vi cá nhân)
Đúng giờ, ta được tôn trọng, đối tác hài lòng, công việc thành công.
Trễ giờ, đối tác kém vui, công việc kém suôn sẻ và những hệ lụy khác.
Vậy tại sao không cố gắng đúng giờ để nhận được nhiều lợi ích?
Và có nên "rèn luyện" nó không? Chắc ai cũng đã có câu trả lời là "có" nhưng lại tự nghĩ rằng "không dễ thay đổi, một khi cái gì đó đã đi vào thói quen". Lại thêm 1 lý do cho việc trễ giờ, và lý do này cũng có thể chấp nhận được lắm chứ.
Sự trễ giờ cũng giống như các bánh răng trong 1 hệ thống dây chuyền, nếu 1 cái trật răng thì các cái khác đều hỏng.
Không biết đến bao giờ, những cá thể trễ giờ có thể tự nhìn nhận, đánh giá và thay đổi hành vi của mình để phù hợp với môi trường sống.

Từ An


P/S: Bài viết này không có ý bài xích một ai cả, nên rất mong các bạn đừng "bóp méo" nội dung.

2 câu chuyện về đạo đức


Chuyện được viết ngày 11/10/2013


Hôm nay lên Bình Dương bằng xe buýt, mình ấn tượng được 2 câu chuyện:

Chuyện thứ nhất:

Mình leo lên xe buýt đi Bình Dương, dĩ nhiên mình sẽ tìm "ghế ưu tiên" để ngồi. Xe chạy từ cổng trước, vòng qua cổng sau của Bến xe Miền Đông, khoảng vài trăm mét, mất 15p và xe chật kín người. Đi được 1 đoạn, có 1 bà cụ lưng còng, người gầy nhom, tay khệ nệ những hàng hóa rau củ quả và thịt. Bà leo lên xe....

Mình nhìn quanh, k có ai có nhã ý "nhổm mông" nhường ghế. Trong khi đó, trên xe cũng có khá nhiều thanh niên ăn mặc lịch sự. Mình thì lại 0 thể đứng suốt tuyến (40km). Nhưng cũng k thể để bà đứng...

Mình bảo: Bà ơi, ngồi chung với cháu.
Bà nhìn mình và nói: 0 cần đâu con, ngoại ngồi bệt xuống đây là được.

Thế là bà ngồi xuống bên cạnh mình (lòng vẫn áy náy vì bà ngồi dưới sàn )

Chốc chốc, bà ngủ gật và gục đầu vào gối.
Mình lại bảo: Bà ơi, bà lên đây ngồi cho khỏe, để con ngồi đó cho.

Bà lại bảo: K cần đâu con, bà sắp tới trạm rồi....

Và bà cứ thế ngồi đó, mặc cho mình áy náy. Mình tự hỏi: "Con người đây giờ đã quên hết cái gọi là Đạo làm người chăng?", Cái ngữ "Kính lão đắc thọ" sắp bị loại khỏi Từ điển Tiếng Việt rồi chăng?".

Ôi, còn đâu những "hình ảnh đẹp giữa đời thường"?

Chuyện thứ hai:

Ông bác tài mở đài nghe cải lương. Mình 0 đc nghe trọn vẹn vở tuồng cải lương ấy nhưng có 1 đoạn đối thoại thế này:

Sư huynh: Muội nói đi, muội hãy nói đi, kẻ đó là ai? cha của đứa bé là ai? Muội nói đi, huynh sẽ giết hắn rửa hận cho muội! (giọng có vẻ rất giận dữ). Cha của đứa bé là ai?

Sư muội (giọng điềm tĩnh): Của vầng trăng cô đơn! Huynh chớ trách người ta, chỉ tại muội dại khờ ... (bla bla bla)

Nghe mà não nề...

Không biết, xã hội hiện nay, có bao nhiêu cô gái lấy "vầng trăng cô đơn" làm cha đứa trẻ? Và 0 biết có bao nhiêu kẻ sở khanh, vô trách nhiệm với hành vi của mình????

Từ An

Vẫn còn chút tình người

Chuyện được viết ngày 22/10/2013

Sáng nay ra đường, nhìn thấy 1 việc và lại ...nghĩ (dạo này hay nghĩ quá! chắc mắc bệnh nghề nghiệp)
Đang đứng đợi đèn xanh ở ngã tư thì chợt thấy cô "thanh niên trật tự" (nhiệm vụ là phân luồng giao thông cho khỏi kẹt xe), cô nhìn sang trái và nói lớn:
- Chạy chạy, tới tới!
Mình nhìn dáo dác, 0 biết là chị ấy đang nói chuyện với ai… Thình lình, chị bán hàng rong gần đó, đẩy xe "bỏ trốn". À, bây giờ thì mình đã hiểu tín hiệu.
Xét ở góc độ Quản lý nhà nước, thì không được bán hàng rong, đã có quyết định 46 từ năm 2009 hẳn hoi. Có nghĩa là bán háng rong được xem là hành vi sai trái.
Tuy nhiên, xét ở góc độ Kinh tế thì bán hàng rong cũng là 1 "nghề" và có khả năng tạo ra thu nhập. Nhất là trong thời buổi hiện nay, có thể nói là "nghề hot". Tại sao? Thử đến công viên 30/4, ngồi quan sát 4 tiếng đồng hồ sẽ thấy ngay. Có lẽ, thương hiệu "café bệt Hàn Thuyên" sẽ trở thành địa điểm hấp dẫn du lịch trong tương lai ^^
Xét ở vị trí người thi hành luật, thì cô thanh niên kia không được "báo động" nhưng mình nghĩ, hành vi cô ấy rất có tình. Nhưng liệu rằng, những người như cô ấy, có tình người như cô ấy, thì quyết định kia bao giờ thực hiện được????
Bạn sẽ làm gì nếu bạn là cô ấy?

Thiết nghĩ, làm luật và thi hành luật sao cho có lý có tình thì thật khó! Hỏi cái tình ở đâu, cái lý ở đâu khi mà có người giám đốc sở lương 200 triệu/tháng và dân vẫn phải mò cống nước đen với lương ba cọc ba đồng?

Từ An

"Quyền" ra oai!!!


Chuyện được viết ngày thứ 5, tháng 11 năm 2013 

Từ một câu chuyện….
Một học trò bước vào một phòng ban của một trường đại học danh tiếng, thấy có hai anh chị tuổi trung niên đang ngồi làm việc.
Trò hỏi: Dạ cho em lấy bảng điểm ạ!
Người phụ nữ hét lớn: Bảng điểm gì giờ này! Ai bảo em đến lấy? Em lấy cho ai? (Hét xong, quay sang nghe di động)
Người đàn ông từ tốn hơn: Ngày mai phát bằng, sẽ có bảng điểm trong đó, em ráng đợi đến mai nhé!
Học trò: Dạ em cảm ơn! Em chào anh chị!
Trò ra về và bắt đầu ngẫm…..
 Thân thiện không mất tiền, dữ dằn cũng chẳng được thăng tiến, tăng lương. Vậy tại sao cứ phải thích ra oai? Dữ dằn chỉ làm người ta ghét, người ta khinh; thân thiện giúp mối quan hệ con người trở nên tốt đẹp hơn, xã hội văn minh hơn. Vậy tại sao không thân thiện để được "lưu chút tiếng thơm"????
Những người được ngồi trong đó, chắc chắn cũng phải bằng đại học trở lên, vậy tại sao cứ phải đánh mất đi "mười sáu năm ngồi mòn ghế nhà trường"? Đạo đức kinh xưa nay không dạy con người ta cách ra oai, lại càng không dạy con người ta cách quát nạt người khác; Tư tưởng Hồ Chí Minh cũng không khuyến khích "công bộc của dân" mắng chửi dân. Bao nhiêu điều tốt đẹp trong tư tưởng lớn ấy không học, lại đi theo cái mà xã hội lên án. Rõ chán!

Từ An