Nói về tính đoàn kết, người ta thường khen cộng đồng người Trung Quốc rằng họ có sự tương trợ nhau rất tốt. Và cộng đồng Việt thường bị đem ra làm trò cười cho những câu chuyện về tính đoàn kết. Cộng đồng người Việt chúng ta thường bị chê là thiếu tính đoàn kết. Thế nhưng, ai nói gì thì nói, với những gì mình đã trải qua, mình thấy "tình làng nghĩa xóm, tối lửa tắt đèn có nhau" vẫn còn duy trì khá tốt ở cái xứ chuột túi này.
Còn nhớ, trên chuyến bay từ Việt Nam sang Úc lần đầu tiên, chị bạn mình tình cờ gặp được người quen. Đó là vợ chồng Giáo sư về hưu ở Đại học RMIT. Và rồi, sau chuyến bay đó, thầy cô đã cho mình thấy được sự ấm áp nơi xứ lạ quê người. Thầy cô tận tình chỉ dẫn mọi điều. Có bữa ăn ngon, thầy cô gọi sang ăn cùng. Thật vui, thật ngon và thật ấm với những bữa ăn tối là phở bò, bún bò, và đủ các món ăn Việt khác. Thầy cô luôn hỏi thăm "nhà thiếu cái gì?" để còn mang sang.
Rồi vợ chồng anh B chị T, chỉ gặp nhau tình cờ ở trường. Ấy thế mà, có món gì ngon, anh chị cũng đem sang cho "cô An". Rồi thì nấu món gì ngon cũng gọi "cô An" sang thưởng thức. Có vấn đề gì, cũng có thể gọi anh chị bất cứ lúc nào. Chị còn bảo, "em add chị vào mục favourites đi nhé. Để lỡ như có gì thì gọi cho lẹ". Rồi thì những hôm trái gió trở trời, biết mình hay "dở dở ương ương", chị cũng hỏi thăm cặn kẽ (vì sợ mình nói xạo cho qua loa). Còn nhớ, lúc mình mới chuyển nhà. Anh chị còn giúp mình xin 1 cái giường đơn và nệm đơn. Anh chị còn cho mình 1 cái mền (chăn). Bấy nhiêu đó, mình cũng đã tiết kiệm được ít tiền rồi.
Rồi thì vợ chồng anh T chị B cũng vậy. Mình biết anh chị không lâu. Sang đây, thông qua một người bạn, mình mới biết được anh chị. Ấy vậy mà, hôm nào làm món gì ngon, thuần Việt là y như rằng "sẽ có mặt cô An trong vòng 1 nốt nhạc" (hi hi). Rồi thì anh chị còn bảo "nếu có thấy buồn thì cứ chạy xe sang đây chơi, ăn cơm". Mà anh chị có phải giàu có gì đâu. Thế đó, người tốt thì vẫn cứ là người tốt. Cũng cái lúc mới chuyển nhà, còn thiếu thốn, anh chị đã mang sang đủ thứ nồi niêu xoong chảo, dao, ly, tô, chén.... Nói chung là đa dạng các dụng cụ nhà bếp.
Rồi thì chị H, chị Q, cũng chỉ là tình cờ gặp nhau trong một dịp nào đó. Và rồi bỗng nhiên thấy hợp tính hợp tình và rồi thành thân thiết. Đi đâu, làm gì, các chị cũng quan tâm hỏi han xem mình "sống ra sao, sống thế nào, có ổn không?"
Rồi nhà anh chị hàng xóm mới quen nhưng anh chị cũng cực kỳ dễ thương. Có bất kỳ cái gì, cũng có thể gọi anh chị được. Còn nhớ, hôm qua thôi chứ đâu. Tự nhiên sáng sớm có người bấm chuông cửa. Lăn tăn ra mở cửa thì... ôi thôi, dại quá! Quảng cáo mà đi mở cửa làm gì. Mà mình cũng thiệt là "ngu" trong việc từ chối lắng nghe quảng cáo. Mình kiên nhẫn nghe anh ta nói 1 thôi 1 hồi mà không biết làm cách nào để đuổi đi. Chợt sáng kiến loé lên, gọi điện cầu cứu chị hàng xóm. Mình bảo hắn: mày làm ơn chờ chút, tao gọi điện thoại để hỏi ý kiến chị gái tao. Thế là hắn đợi. Mình gọi cho chị, nhờ chị đuổi đi dùm. Hí hí.... hurah, chị ra tay thành công! Lần sau, quyết không mở cửa cho bất kỳ ai không có lịch hẹn trước. Rồi thì biết nhà thiếu cái ti vi, chị cho hẳn 1 cái ti vi to tướng. Oách!
Rồi thì có anh M, cũng quen biết anh qua một sự kiện. Anh cũng nhiệt tình như bao người khác. Nhà anh có một cái kho lớn. Ai cho cái gì anh cũng lấy hết đem về. Mục đích là anh để cho lại các bạn sinh viên mới sang, còn thiếu thốn. Chẳng hạn như cái bàn, cái ghế, cái tủ..... Mình cũng đã rinh 1 cái tủ về từ cái kho đó của anh.
Và còn nhiều trường hợp khác nữa...
Bởi vậy, xã hội nào cũng vậy, cũng có người này người kia. Cho nên, đừng vội quy chụp phán xét khi chỉ gặp những trường hợp như "con sâu làm rầu nồi canh". Người Việt ta nơi đây vẫn đẹp lắm!
Cảm ơn thầy cô, cảm ơn các anh chị và cảm ơn đời đã cho mình gặp những con người dễ thương nới xứ lạ.
Melbourne, July 13th, 2015
An Nguyen
Còn nhớ, trên chuyến bay từ Việt Nam sang Úc lần đầu tiên, chị bạn mình tình cờ gặp được người quen. Đó là vợ chồng Giáo sư về hưu ở Đại học RMIT. Và rồi, sau chuyến bay đó, thầy cô đã cho mình thấy được sự ấm áp nơi xứ lạ quê người. Thầy cô tận tình chỉ dẫn mọi điều. Có bữa ăn ngon, thầy cô gọi sang ăn cùng. Thật vui, thật ngon và thật ấm với những bữa ăn tối là phở bò, bún bò, và đủ các món ăn Việt khác. Thầy cô luôn hỏi thăm "nhà thiếu cái gì?" để còn mang sang.
Rồi vợ chồng anh B chị T, chỉ gặp nhau tình cờ ở trường. Ấy thế mà, có món gì ngon, anh chị cũng đem sang cho "cô An". Rồi thì nấu món gì ngon cũng gọi "cô An" sang thưởng thức. Có vấn đề gì, cũng có thể gọi anh chị bất cứ lúc nào. Chị còn bảo, "em add chị vào mục favourites đi nhé. Để lỡ như có gì thì gọi cho lẹ". Rồi thì những hôm trái gió trở trời, biết mình hay "dở dở ương ương", chị cũng hỏi thăm cặn kẽ (vì sợ mình nói xạo cho qua loa). Còn nhớ, lúc mình mới chuyển nhà. Anh chị còn giúp mình xin 1 cái giường đơn và nệm đơn. Anh chị còn cho mình 1 cái mền (chăn). Bấy nhiêu đó, mình cũng đã tiết kiệm được ít tiền rồi.
Rồi thì vợ chồng anh T chị B cũng vậy. Mình biết anh chị không lâu. Sang đây, thông qua một người bạn, mình mới biết được anh chị. Ấy vậy mà, hôm nào làm món gì ngon, thuần Việt là y như rằng "sẽ có mặt cô An trong vòng 1 nốt nhạc" (hi hi). Rồi thì anh chị còn bảo "nếu có thấy buồn thì cứ chạy xe sang đây chơi, ăn cơm". Mà anh chị có phải giàu có gì đâu. Thế đó, người tốt thì vẫn cứ là người tốt. Cũng cái lúc mới chuyển nhà, còn thiếu thốn, anh chị đã mang sang đủ thứ nồi niêu xoong chảo, dao, ly, tô, chén.... Nói chung là đa dạng các dụng cụ nhà bếp.
Rồi thì chị H, chị Q, cũng chỉ là tình cờ gặp nhau trong một dịp nào đó. Và rồi bỗng nhiên thấy hợp tính hợp tình và rồi thành thân thiết. Đi đâu, làm gì, các chị cũng quan tâm hỏi han xem mình "sống ra sao, sống thế nào, có ổn không?"
Rồi nhà anh chị hàng xóm mới quen nhưng anh chị cũng cực kỳ dễ thương. Có bất kỳ cái gì, cũng có thể gọi anh chị được. Còn nhớ, hôm qua thôi chứ đâu. Tự nhiên sáng sớm có người bấm chuông cửa. Lăn tăn ra mở cửa thì... ôi thôi, dại quá! Quảng cáo mà đi mở cửa làm gì. Mà mình cũng thiệt là "ngu" trong việc từ chối lắng nghe quảng cáo. Mình kiên nhẫn nghe anh ta nói 1 thôi 1 hồi mà không biết làm cách nào để đuổi đi. Chợt sáng kiến loé lên, gọi điện cầu cứu chị hàng xóm. Mình bảo hắn: mày làm ơn chờ chút, tao gọi điện thoại để hỏi ý kiến chị gái tao. Thế là hắn đợi. Mình gọi cho chị, nhờ chị đuổi đi dùm. Hí hí.... hurah, chị ra tay thành công! Lần sau, quyết không mở cửa cho bất kỳ ai không có lịch hẹn trước. Rồi thì biết nhà thiếu cái ti vi, chị cho hẳn 1 cái ti vi to tướng. Oách!
Rồi thì có anh M, cũng quen biết anh qua một sự kiện. Anh cũng nhiệt tình như bao người khác. Nhà anh có một cái kho lớn. Ai cho cái gì anh cũng lấy hết đem về. Mục đích là anh để cho lại các bạn sinh viên mới sang, còn thiếu thốn. Chẳng hạn như cái bàn, cái ghế, cái tủ..... Mình cũng đã rinh 1 cái tủ về từ cái kho đó của anh.
Và còn nhiều trường hợp khác nữa...
Bởi vậy, xã hội nào cũng vậy, cũng có người này người kia. Cho nên, đừng vội quy chụp phán xét khi chỉ gặp những trường hợp như "con sâu làm rầu nồi canh". Người Việt ta nơi đây vẫn đẹp lắm!
Cảm ơn thầy cô, cảm ơn các anh chị và cảm ơn đời đã cho mình gặp những con người dễ thương nới xứ lạ.
Melbourne, July 13th, 2015
An Nguyen
No comments:
Post a Comment