Sáng, trời se lạnh. Mùa thu đấy nhưng vẫn rất lạnh so với một đứa châu Á rặt như mình. 9 giờ sáng vẫn còn cuộn mình trong cái mền dày cộm. Ráng nướng thêm xíu nữa...
9:09 phút sáng, tung mền ra khỏi giường, quơ tay lấy nhanh cái áo ấm, xỏ chân vào đôi tất để sẵn bên cạnh từ tối hôm qua. Eo ơi... lạnh!
Đi xuống bếp, pha ly cà phê sữa nóng. Ngồi tréo chân trên ghế, nhâm nhi ly cà phê, mở điện thoại và đọc báo buổi sáng. Vẫn như thường ngày, báo vẫn luôn có những tin cướp - giết - hiếp - tai nạn giao thông.... Đọc xong lại nghĩ "không biết bao giờ mới hết những tin giật gân như thế????" bao giờ hết???
Lúc này, trời vẫn còn nắng đẹp....
Xong màn đọc báo, mình vội đặt taxi để đi vào trung tâm thành phố. Hôm nay, mình có một bài trình bày tại Marrie Stopped International - Australia (MSI).
11 giờ hơn, taxi đến, mình ra khỏi nhà. Định bụng là đi sớm để ghé qua chợ Queen Victoria, dạo lòng vòng. Thế nhưng, thiệt là.... đến nơi, chợ đóng cửa! Lúc này, trời vẫn còn quang mây tạnh....
Gần 12 giờ trưa, mình lang thang các con đường của thành phố Melbourne...
Thật nhôn nhịp! Đứng đợi đèn đỏ, mình thấy
Các cô da trắng tóc vàng son đỏ chót, diện váy ngắn ngang gối, mang giày bốt, khăn quấn cổ, tay xách giỏ thời trang sành điệu và tay bấm điện thoại
Các cô da nâu, váy ngắn váy dài, chân mang bốt, cổ quàng khăn, và tay vẫn mân mê cái sờ mát phôn
Các chàng, chủ yếu là da trắng, trong bộ vest lịch lãm, chân đi thoăn thoắt, một tay thọc vào túi quần, tay kia xách giỏ... có vẻ là đựng tài liệu
Vài bạn trẻ với đồng phục học sinh
Vài anh chàng đi xe đạp trong trang phục thể thao bó sát người
Vài bà mẹ trẻ đẩy con trong chiếc xe, có lẽ gọi là xe nôi, chân đi vội vã, điện thoại (có lẽ là vậy) vẫn để trong túi quần với dây tai nghe và liên tục nói nói cười cười
Vài thanh niên châu Á túm tụm nhau nói chuyện bằng tiếng Trung, tiếng Hàn...
Xa xa một chút, một anh chàng "homeless" (không nhà) đang ngồi co ro bên vệ đường với cái nón lật ngửa, đặng có ai cho tiền thì thả vào đó.
Đèn xanh, cả đám đông ùa sang bên kia đường. Và bên kia đường cũng có một đám đông đi ngược lại. Mình cũng chen chân vào đó.
Đông đúc là thế, nhộn nhịp là thế nhưng nó khác hẳn so với cái sự nhộn nhịp của Sài Gòn. Cái nhộn nhịp ở đây có một "trật tự" nhất định. Vội vã là thế, chen chân là thế, nhưng tuyệt nhiên không có sự "lấn" hoặc xô đẩy. Dòng người vẫn cứ đi...
Mình bắt đầu thấy đói, loanh quanh đi tìm quán ăn. Đi xuôi xuống con đường Lonsdale, đến toà nhà H&M, rẽ vào Bourke st. Ồ, một anh chàng đang ôm ghi ta và hát. Đấy, ở đây là vậy đó. Ta thích thì ta hát bất kỳ đâu. Sân khấu là bất kỳ đâu, và khán giả khắp nơi.
Tạt vào quán Star Cafe, mình gọi món eggs and bacon on toast (trứng, thịt heo xông khói và sandwich). Ngồi ăn và... lại nhìn người ta. Trước mặt, nơi mình ngồi, là cửa hàng quần áo. Nó đang đợt giảm giá. Vài cô trung niên, có vẻ sang trọng và rảnh rang, tay khệ nệ những túi là túi, có lẽ là vừa mua sắm xong, ghé vào và thử nón. Thử hết cái này đến cái khác. Cô bán hàng nhiệt tình và tươi cười phục vụ. Thử xong, cả nhóm bỏ đi, không mua gì cả. Cô phục vụ vẫn tươi cười chào tạm biệt.
Chợt nhớ, thời sinh viên, mình và cô bạn Mai đi mua cái quần jeans ở chợ Tân Bình. Bạn ấy thử xong, không vừa ý nên bỏ lại. Thế là, mình và bạn ấy bị những người quanh đó, bí (chặn lại) luôn trong chợ, ép bạn ấy phải lấy cái quần đó. Eo ơi, nghĩ lại thấy ớn....
Một vài cặp tình nhân tay trong tay lướt qua mặt mình
Một vài hộ gia đình dẫn con đi chơi nhưng ... những đứa này sao mà õng ẹo....
Mình có điện thoại của bạn Luyến. Hẹn bạn ấy đi cà phê. Bạn Luyến và em Vinh đến... cả ba kéo nhau đi Starbucks. Trời đã không còn hạt nắng nào nữa....
Lại chợt nhớ, Starbucks ở Sài Gòn, nó như là một thức uống thuộc hàng sang chảnh của nhà giàu. Hoặc bao nhiêu người cố tình vào đó để chứng tỏ mình sang chảnh chăng? Cũng có ai đó vào uống chỉ là "để cho biết" hoặc "cho bằng bạn bằng bè".
Trời bắt đầu kéo mây và lấm tấm vài hột mưa rơi xuống....
Tạm biệt Luyến và Vinh, mình về MSI. Trời đã có mưa nhẹ, đã đến lúc mình bung cây dù rồi đây. Mình nhớ MSI nằm ở số 2. Mình cứ thế mà đi. Trời vẫn mưa.... Mình vẫn đi, đi mãi mà không thấy MSI. Mình đang đứng ở số 2, gần toà nhà Parliament. Gọi Lisa... Ôi trời, địa chỉ là 255, không phải 2. Thế là mình phải đi ngược lại.
May thay, trời tạnh mưa... nhưng còn gió lớn....
Mình đã đến văn phòng MSI, mọi người đã sẵn sàng để nghe những chia sẻ của mình về người khuyết tật Việt Nam. Mình đã nói những gì mình biết thông qua những đề tài nghiên cứu mình đã làm. Và thật vui là họ rất quan tâm. Bài trình bày có vẻ thành công ngoài mong đợi.
Tạm biệt MSI sau bao nhiêu lời cảm ơn từ họ, mình ra về. Ôi trời, mưa to thiệt là to. Gió lại lớn. Èo... lạnh véo râu luôn ta ơi. Không thể đón taxi lúc này được. Mình quay vào Melbourne Center và đi dạo. Hàng mỹ phẩm, hàng quần áo....ôi, toàn là đơn vị hàng trăm... hix nhắm mắt quay lưng và tự hỏi "khi nào mình mới có thể mua những thứ này mà không cần phải đắn đo suy nghĩ?". Bây giờ, mình có thể mua nó nhưng phải suy nghĩ...
Một tiếng sau, quay ra, trời vẫn mưa... lại quay vào. Lần này là hàng trang sức và đồ sứ cao cấp.... Mình thích những cái gì lấp lánh (hí hí).... Coi cho no con mắt rồi lại đi ra...
Trời vẫn còn mưa.... haiz, thôi ta lại đi vào. Lần này là coi đồng hồ. Cái nào cũng đẹp và giá tiền cũng thiệt là "đẹp". Thiệt tình là mình sẽ mua một cái... nhưng không phải bây giờ :), và bao giờ thì chưa rõ ^^... Lại đi ra...
Trời vẫn còn mưa lất phất... Ồ, có hai anh chàng đang chơi nhạc. Nghe hay quá! Một anh đánh trống, hát bè. Anh kia chơi violin, guita, kèn và hát. Họ chơi say sưa dưới cơn mưa....
Trời càng về tối càng lạnh... Chân mình đã hết cảm giác rồi.... Đi về thôi. Thò tay vào túi áo, lấy điện thoại ra gọi taxi. Ồi ôi.... hết pin! Mọi nỗ lực mở nguồn đều lịm tắt. Mình đành phải đi về Lonsdale, bắt chuyến xe buýt 251 về Northland Shopping Center.
Thật may, anh tài xế lần này thân thiện quá! Trên xe buýt có mở sưởi, thiệt là ấm cả khúc ruột :).
Gần một tiếng sau, về tới Northland. Mình còn phải lái con xe đời mới sáu bánh mui trần này gần 1km nữa mới về đến nhà. Trời đã tối hẳn. May thay, trời đã không còn mưa.... nhưng cũng thiệt là lạnh lắm!
Đường vắng, vừa đi vừa hát....
Từ An
Melbourne, 6 May 2015
9:09 phút sáng, tung mền ra khỏi giường, quơ tay lấy nhanh cái áo ấm, xỏ chân vào đôi tất để sẵn bên cạnh từ tối hôm qua. Eo ơi... lạnh!
Đi xuống bếp, pha ly cà phê sữa nóng. Ngồi tréo chân trên ghế, nhâm nhi ly cà phê, mở điện thoại và đọc báo buổi sáng. Vẫn như thường ngày, báo vẫn luôn có những tin cướp - giết - hiếp - tai nạn giao thông.... Đọc xong lại nghĩ "không biết bao giờ mới hết những tin giật gân như thế????" bao giờ hết???
Lúc này, trời vẫn còn nắng đẹp....
Xong màn đọc báo, mình vội đặt taxi để đi vào trung tâm thành phố. Hôm nay, mình có một bài trình bày tại Marrie Stopped International - Australia (MSI).
11 giờ hơn, taxi đến, mình ra khỏi nhà. Định bụng là đi sớm để ghé qua chợ Queen Victoria, dạo lòng vòng. Thế nhưng, thiệt là.... đến nơi, chợ đóng cửa! Lúc này, trời vẫn còn quang mây tạnh....
Gần 12 giờ trưa, mình lang thang các con đường của thành phố Melbourne...
Thật nhôn nhịp! Đứng đợi đèn đỏ, mình thấy
Các cô da trắng tóc vàng son đỏ chót, diện váy ngắn ngang gối, mang giày bốt, khăn quấn cổ, tay xách giỏ thời trang sành điệu và tay bấm điện thoại
Các cô da nâu, váy ngắn váy dài, chân mang bốt, cổ quàng khăn, và tay vẫn mân mê cái sờ mát phôn
Các chàng, chủ yếu là da trắng, trong bộ vest lịch lãm, chân đi thoăn thoắt, một tay thọc vào túi quần, tay kia xách giỏ... có vẻ là đựng tài liệu
Vài bạn trẻ với đồng phục học sinh
Vài anh chàng đi xe đạp trong trang phục thể thao bó sát người
Vài bà mẹ trẻ đẩy con trong chiếc xe, có lẽ gọi là xe nôi, chân đi vội vã, điện thoại (có lẽ là vậy) vẫn để trong túi quần với dây tai nghe và liên tục nói nói cười cười
Vài thanh niên châu Á túm tụm nhau nói chuyện bằng tiếng Trung, tiếng Hàn...
Xa xa một chút, một anh chàng "homeless" (không nhà) đang ngồi co ro bên vệ đường với cái nón lật ngửa, đặng có ai cho tiền thì thả vào đó.
Đèn xanh, cả đám đông ùa sang bên kia đường. Và bên kia đường cũng có một đám đông đi ngược lại. Mình cũng chen chân vào đó.
Đông đúc là thế, nhộn nhịp là thế nhưng nó khác hẳn so với cái sự nhộn nhịp của Sài Gòn. Cái nhộn nhịp ở đây có một "trật tự" nhất định. Vội vã là thế, chen chân là thế, nhưng tuyệt nhiên không có sự "lấn" hoặc xô đẩy. Dòng người vẫn cứ đi...
Mình bắt đầu thấy đói, loanh quanh đi tìm quán ăn. Đi xuôi xuống con đường Lonsdale, đến toà nhà H&M, rẽ vào Bourke st. Ồ, một anh chàng đang ôm ghi ta và hát. Đấy, ở đây là vậy đó. Ta thích thì ta hát bất kỳ đâu. Sân khấu là bất kỳ đâu, và khán giả khắp nơi.
Tạt vào quán Star Cafe, mình gọi món eggs and bacon on toast (trứng, thịt heo xông khói và sandwich). Ngồi ăn và... lại nhìn người ta. Trước mặt, nơi mình ngồi, là cửa hàng quần áo. Nó đang đợt giảm giá. Vài cô trung niên, có vẻ sang trọng và rảnh rang, tay khệ nệ những túi là túi, có lẽ là vừa mua sắm xong, ghé vào và thử nón. Thử hết cái này đến cái khác. Cô bán hàng nhiệt tình và tươi cười phục vụ. Thử xong, cả nhóm bỏ đi, không mua gì cả. Cô phục vụ vẫn tươi cười chào tạm biệt.
Chợt nhớ, thời sinh viên, mình và cô bạn Mai đi mua cái quần jeans ở chợ Tân Bình. Bạn ấy thử xong, không vừa ý nên bỏ lại. Thế là, mình và bạn ấy bị những người quanh đó, bí (chặn lại) luôn trong chợ, ép bạn ấy phải lấy cái quần đó. Eo ơi, nghĩ lại thấy ớn....
Một vài cặp tình nhân tay trong tay lướt qua mặt mình
Một vài hộ gia đình dẫn con đi chơi nhưng ... những đứa này sao mà õng ẹo....
Mình có điện thoại của bạn Luyến. Hẹn bạn ấy đi cà phê. Bạn Luyến và em Vinh đến... cả ba kéo nhau đi Starbucks. Trời đã không còn hạt nắng nào nữa....
Lại chợt nhớ, Starbucks ở Sài Gòn, nó như là một thức uống thuộc hàng sang chảnh của nhà giàu. Hoặc bao nhiêu người cố tình vào đó để chứng tỏ mình sang chảnh chăng? Cũng có ai đó vào uống chỉ là "để cho biết" hoặc "cho bằng bạn bằng bè".
Trời bắt đầu kéo mây và lấm tấm vài hột mưa rơi xuống....
Tạm biệt Luyến và Vinh, mình về MSI. Trời đã có mưa nhẹ, đã đến lúc mình bung cây dù rồi đây. Mình nhớ MSI nằm ở số 2. Mình cứ thế mà đi. Trời vẫn mưa.... Mình vẫn đi, đi mãi mà không thấy MSI. Mình đang đứng ở số 2, gần toà nhà Parliament. Gọi Lisa... Ôi trời, địa chỉ là 255, không phải 2. Thế là mình phải đi ngược lại.
May thay, trời tạnh mưa... nhưng còn gió lớn....
Mình đã đến văn phòng MSI, mọi người đã sẵn sàng để nghe những chia sẻ của mình về người khuyết tật Việt Nam. Mình đã nói những gì mình biết thông qua những đề tài nghiên cứu mình đã làm. Và thật vui là họ rất quan tâm. Bài trình bày có vẻ thành công ngoài mong đợi.
Tạm biệt MSI sau bao nhiêu lời cảm ơn từ họ, mình ra về. Ôi trời, mưa to thiệt là to. Gió lại lớn. Èo... lạnh véo râu luôn ta ơi. Không thể đón taxi lúc này được. Mình quay vào Melbourne Center và đi dạo. Hàng mỹ phẩm, hàng quần áo....ôi, toàn là đơn vị hàng trăm... hix nhắm mắt quay lưng và tự hỏi "khi nào mình mới có thể mua những thứ này mà không cần phải đắn đo suy nghĩ?". Bây giờ, mình có thể mua nó nhưng phải suy nghĩ...
Một tiếng sau, quay ra, trời vẫn mưa... lại quay vào. Lần này là hàng trang sức và đồ sứ cao cấp.... Mình thích những cái gì lấp lánh (hí hí).... Coi cho no con mắt rồi lại đi ra...
Trời vẫn còn mưa.... haiz, thôi ta lại đi vào. Lần này là coi đồng hồ. Cái nào cũng đẹp và giá tiền cũng thiệt là "đẹp". Thiệt tình là mình sẽ mua một cái... nhưng không phải bây giờ :), và bao giờ thì chưa rõ ^^... Lại đi ra...
Trời vẫn còn mưa lất phất... Ồ, có hai anh chàng đang chơi nhạc. Nghe hay quá! Một anh đánh trống, hát bè. Anh kia chơi violin, guita, kèn và hát. Họ chơi say sưa dưới cơn mưa....
Trời càng về tối càng lạnh... Chân mình đã hết cảm giác rồi.... Đi về thôi. Thò tay vào túi áo, lấy điện thoại ra gọi taxi. Ồi ôi.... hết pin! Mọi nỗ lực mở nguồn đều lịm tắt. Mình đành phải đi về Lonsdale, bắt chuyến xe buýt 251 về Northland Shopping Center.
Thật may, anh tài xế lần này thân thiện quá! Trên xe buýt có mở sưởi, thiệt là ấm cả khúc ruột :).
Gần một tiếng sau, về tới Northland. Mình còn phải lái con xe đời mới sáu bánh mui trần này gần 1km nữa mới về đến nhà. Trời đã tối hẳn. May thay, trời đã không còn mưa.... nhưng cũng thiệt là lạnh lắm!
Đường vắng, vừa đi vừa hát....
Từ An
Melbourne, 6 May 2015
No comments:
Post a Comment