Mẹ chồng là người sống rất tình cảm và bà cũng ý thức được hoàn cảnh của mình. Thế nên, bà luôn cố gắng sống vui, sống hoà đồng. Thông thường, mình thấy người nào có bệnh trong người thường tỏ ra cáu gắt, khó chịu. Nhưng bà thì không.
Bà già nên trong người mang nhiều thứ bệnh khác nhau. Mỗi sáng, mình phải đánh thức bà dậy tầm khoảng 9 giờ để bà ăn sáng rồi uống thuốc. Vì nếu uống thuốc muộn, bà có khả năng đi cấp cứu. Thuốc bà uống mỗi ngày nhiều đến mức bà không biết có tất cả bao nhiêu viên. Và có hôm, mình phát hiện thuốc rơi xuống sàn nhà mà bà không hay biết! Thế mới thấy, bà cũng đang chiến đấu với căn bệnh của mình rất kiên cường.
Ở với con trai và con dâu, chả bao giờ thấy bà buồn phiền. Bà luôn vui cười. Thế nên, nhà cũng không đến mức căng thẳng. Bà thoải mái, mình cũng cảm thấy thoải mái!
Nhớ cái thuở còn là bạn trai bạn gái với Gấu, Gấu chở tới thăm bà. Mỗi lần gặp bà là bà ôm thật chặt, thật lâu (không phải cái kiểu xã giao ôm hôn của người Tây), khiến mình cảm thấy bà rất yêu quý mình.
Rồi đến ngày cưới, đó cũng là dịp gia đình bà sum họp. Con cháu các nơi kéo về. Rồi dịp này, có chị dâu cả cùng về. Chị dâu cả mới nói vui rằng: Trước kia, chị là con dâu độc nhất, còn bây giờ, chị phải "cạnh tranh sự yêu thương" từ mẹ chồng rồi!. Ấy thế rồi, mẹ chồng đáp trả ngay với chị dâu rằng: You are my daughter in law. She is my daughter! (Cô vẫn là con dâu, còn nó (mình đó) là con gái). Nói xong, bà ôm chặt lấy tay mình.
Mà nói thiệt, bà thương con dâu cực kỳ! Với bà, mình không có cảm giác là "con dâu". Bà ráng để ý xem mình thích ăn gì hoặc thích gì để bà có dịp đi đâu mà gặp phải là bà mua về cho con dâu ngay. Có lần, bà nấu món súp gà (kiểu Úc). Mình ăn thấy cũng được, hợp khẩu vị nên khen bà một tiếng là "ngon". Ấy thế rồi, bà phát huy món súp gà này. Có dịp đi chợ là bà mua đồ về nấu súp gà, vì "An nó thích"!
Bà thấy mình hay tỉ mẩn mấy món thủ công, kiểu may vá thêu thùa. Thế là bà sắm bao nhiêu là nguyên vật liệu: vải vóc, kim, bàn ủi, thước cây, thước dây, kéo.... nói chung là dụng cụ may vá. Bà sắm cho cả một thùng!
Rồi thì len để đan móc. Bà mua len, mua đũa đan, kim móc. Lúc đầu, bà tặng len và đũa đan. Mình bảo là mình không biết đan. Thế là bà cười, bà bảo mình là "thông minh", và bà tin là mình sẽ tự học lấy nhanh thôi. Thế là mình phải mày mò học đan trên mạng. Rồi cũng xong, mà đan len đơn giản thiệt! Sản phẩm đầu tay, có chút "lỗi" (heee)
Rồi thì bà biết mình thích trồng cây. Thế là đi đâu, chỗ nào có bán cây cảnh là bà mua về. Hix, mà cây cảnh ở đây không có rẻ đâu. Một châu xương rồng như hình bên dưới, chí ít cũng $15 đô. Vậy mà đâu phải bà mua 1 chậu thôi đâu. Nếu là mình, cái tính tiết kiệm nên chắc chắn là mình sẽ không mua.
Những chậu xương rồng nhỏ nhỏ đó là do bà mua hết đó. Kể cả cây cau kiểng cao cao cũng là bà mua tặng.
(P/S: Xem chậu xương rồng thôi nghen, đừng ngó đám cỏ um tùm trong vườn. Mùa đông lạnh lẽo nên chưa trồng rau được. Mới hết 1 đợt cải, còn chừa lại 1 cây làm giống)
Rồi thì đi đâu, có dịp ngồi tán gẫu với ai, bà cũng đều kể là bà có con dâu xinh đẹp, tốt bụng, thông minh (bla bla bla...). Mình đứng nghe lỏm mà "mắc cỡ" vì bà cứ khen riết...
....
Cuộc sống cứ thế trôi đi. Chỉ mong bà luôn khoẻ mạnh!
Melbourne, 2/8/2016
Từ An
---Hết---
Bà già nên trong người mang nhiều thứ bệnh khác nhau. Mỗi sáng, mình phải đánh thức bà dậy tầm khoảng 9 giờ để bà ăn sáng rồi uống thuốc. Vì nếu uống thuốc muộn, bà có khả năng đi cấp cứu. Thuốc bà uống mỗi ngày nhiều đến mức bà không biết có tất cả bao nhiêu viên. Và có hôm, mình phát hiện thuốc rơi xuống sàn nhà mà bà không hay biết! Thế mới thấy, bà cũng đang chiến đấu với căn bệnh của mình rất kiên cường.
Ở với con trai và con dâu, chả bao giờ thấy bà buồn phiền. Bà luôn vui cười. Thế nên, nhà cũng không đến mức căng thẳng. Bà thoải mái, mình cũng cảm thấy thoải mái!
Nhớ cái thuở còn là bạn trai bạn gái với Gấu, Gấu chở tới thăm bà. Mỗi lần gặp bà là bà ôm thật chặt, thật lâu (không phải cái kiểu xã giao ôm hôn của người Tây), khiến mình cảm thấy bà rất yêu quý mình.
Rồi đến ngày cưới, đó cũng là dịp gia đình bà sum họp. Con cháu các nơi kéo về. Rồi dịp này, có chị dâu cả cùng về. Chị dâu cả mới nói vui rằng: Trước kia, chị là con dâu độc nhất, còn bây giờ, chị phải "cạnh tranh sự yêu thương" từ mẹ chồng rồi!. Ấy thế rồi, mẹ chồng đáp trả ngay với chị dâu rằng: You are my daughter in law. She is my daughter! (Cô vẫn là con dâu, còn nó (mình đó) là con gái). Nói xong, bà ôm chặt lấy tay mình.
Mà nói thiệt, bà thương con dâu cực kỳ! Với bà, mình không có cảm giác là "con dâu". Bà ráng để ý xem mình thích ăn gì hoặc thích gì để bà có dịp đi đâu mà gặp phải là bà mua về cho con dâu ngay. Có lần, bà nấu món súp gà (kiểu Úc). Mình ăn thấy cũng được, hợp khẩu vị nên khen bà một tiếng là "ngon". Ấy thế rồi, bà phát huy món súp gà này. Có dịp đi chợ là bà mua đồ về nấu súp gà, vì "An nó thích"!
(súp gà bà nấu, ăn với bánh mì)
Bà thấy mình hay tỉ mẩn mấy món thủ công, kiểu may vá thêu thùa. Thế là bà sắm bao nhiêu là nguyên vật liệu: vải vóc, kim, bàn ủi, thước cây, thước dây, kéo.... nói chung là dụng cụ may vá. Bà sắm cho cả một thùng!
Rồi thì len để đan móc. Bà mua len, mua đũa đan, kim móc. Lúc đầu, bà tặng len và đũa đan. Mình bảo là mình không biết đan. Thế là bà cười, bà bảo mình là "thông minh", và bà tin là mình sẽ tự học lấy nhanh thôi. Thế là mình phải mày mò học đan trên mạng. Rồi cũng xong, mà đan len đơn giản thiệt! Sản phẩm đầu tay, có chút "lỗi" (heee)
(Cái mền (chăn) cho em bé)
Rồi thì bà biết mình thích trồng cây. Thế là đi đâu, chỗ nào có bán cây cảnh là bà mua về. Hix, mà cây cảnh ở đây không có rẻ đâu. Một châu xương rồng như hình bên dưới, chí ít cũng $15 đô. Vậy mà đâu phải bà mua 1 chậu thôi đâu. Nếu là mình, cái tính tiết kiệm nên chắc chắn là mình sẽ không mua.
(Rau thơm và xương rồng bà mua)
Những chậu xương rồng nhỏ nhỏ đó là do bà mua hết đó. Kể cả cây cau kiểng cao cao cũng là bà mua tặng.
(P/S: Xem chậu xương rồng thôi nghen, đừng ngó đám cỏ um tùm trong vườn. Mùa đông lạnh lẽo nên chưa trồng rau được. Mới hết 1 đợt cải, còn chừa lại 1 cây làm giống)
Rồi thì đi đâu, có dịp ngồi tán gẫu với ai, bà cũng đều kể là bà có con dâu xinh đẹp, tốt bụng, thông minh (bla bla bla...). Mình đứng nghe lỏm mà "mắc cỡ" vì bà cứ khen riết...
....
Cuộc sống cứ thế trôi đi. Chỉ mong bà luôn khoẻ mạnh!
Melbourne, 2/8/2016
Từ An
---Hết---
No comments:
Post a Comment