Chiều nắng, cưỡi con xe lăn đi ra Northland mua đồ ăn. Định bụng là sẽ ghé vào Kmart mua vài cái áo ngắn tay cho mùa hè, vì nóng quá. Mình đảo một vào, thấy Kmart, đứng ngó từ xa, ngại vào nên đi thẳng. Đúng thật là mình không có cái tính cà cưa. Đi mua đồ ăn là đi mua đồ ăn, không lòng vòng chỗ nọ chỗ kia.
Chạy vào Woolworths, đảo một vòng, không thấy cherry. Chạy ra, rồi vào vẹo vào Coles.
Bước vào Coles, thấy có 1 ông cầm cái giỏ đồ ăn đứng gần chỗ tính tiền. Ông ta có vẻ giống người Iran. Người nhỏ bé, tóc hoa râm, vẻ khắc khổ.... Chắc ổng chờ tính tiền.
Mình chạy lòng vòng mua các thứ, thịt, rau, trái cây... và cherry. Vì giờ này là mùa cherry.
Xong, mình chạy ra tính tiền. Các quầy có vẻ khá đông. Mình tìm quầy vắng nhất và chạy lại. Lại gặp cái ông Iran ấy (có lẻ thế). Mình đang đợi phía sau ông ta, mình thấy ông ta nói gì đó với 3 người trước. Nhưng tất cả họ đều lắc đầu và nói xin lỗi. Mình không hiểu chuyện gì nhưng cũng kệ, không hỏi.
Mình đến gần quầy tính tiền hơn. Ông ấy nhìn mình và bảo mình tính trước. Mình cảm ơn.
Rồi cái, ông ấy cúi xuống và nói với mình: Làm ơn cho tôi xin 3 đô la để tôi có thể tính tiền cho phần thức ăn này không? Tôi chỉ có vài đô la, không đủ để tính. Tôi chỉ thiếu 3 đô la thôi.
Mình nghe không rõ.Mình hỏi lại: 3 đô la!
Vừa hỏi, mình vừa nhìn vào tay ông ấy, đúng là chỉ có vài đô la, không tới 7 đô la. Nhìn vào giỏ đồ của ông ta, chỉ có bim bim, nước ngọt. Chỉ vài món lẻ tẻ, chắc tổng tiền không tới 10 đô la.
Rồi ông ta bảo, chỉ cần 3 đô la. Rồi mình nói "Yes". Ông ta mừng ra mặt. Nói cảm ơn và cầu chúc mình mọi điều may mắn
Mình tính xong tiền, đưa ông ấy 3 đô la
Chợt nghĩ: Tại sao chỉ có 3 đô la, là ai cũng lắc đầu không cho? Nhìn ông ta không có vẻ gì là người nghiện thuốc hay nghiện rượu. Nhìn ông ta, mình lại chợt nghĩ ngay đến người cha khắc khổ, cùng gia đình vượt biên sang Úc. Chẳng hiểu sao cái hình ảnh đó lại hiện ra trong đầu mình nữa....
Mel bourne 17 Nov 2015
An Nguyen
---
Chạy vào Woolworths, đảo một vòng, không thấy cherry. Chạy ra, rồi vào vẹo vào Coles.
Bước vào Coles, thấy có 1 ông cầm cái giỏ đồ ăn đứng gần chỗ tính tiền. Ông ta có vẻ giống người Iran. Người nhỏ bé, tóc hoa râm, vẻ khắc khổ.... Chắc ổng chờ tính tiền.
Mình chạy lòng vòng mua các thứ, thịt, rau, trái cây... và cherry. Vì giờ này là mùa cherry.
Xong, mình chạy ra tính tiền. Các quầy có vẻ khá đông. Mình tìm quầy vắng nhất và chạy lại. Lại gặp cái ông Iran ấy (có lẻ thế). Mình đang đợi phía sau ông ta, mình thấy ông ta nói gì đó với 3 người trước. Nhưng tất cả họ đều lắc đầu và nói xin lỗi. Mình không hiểu chuyện gì nhưng cũng kệ, không hỏi.
Mình đến gần quầy tính tiền hơn. Ông ấy nhìn mình và bảo mình tính trước. Mình cảm ơn.
Rồi cái, ông ấy cúi xuống và nói với mình: Làm ơn cho tôi xin 3 đô la để tôi có thể tính tiền cho phần thức ăn này không? Tôi chỉ có vài đô la, không đủ để tính. Tôi chỉ thiếu 3 đô la thôi.
Mình nghe không rõ.Mình hỏi lại: 3 đô la!
Vừa hỏi, mình vừa nhìn vào tay ông ấy, đúng là chỉ có vài đô la, không tới 7 đô la. Nhìn vào giỏ đồ của ông ta, chỉ có bim bim, nước ngọt. Chỉ vài món lẻ tẻ, chắc tổng tiền không tới 10 đô la.
Rồi ông ta bảo, chỉ cần 3 đô la. Rồi mình nói "Yes". Ông ta mừng ra mặt. Nói cảm ơn và cầu chúc mình mọi điều may mắn
Mình tính xong tiền, đưa ông ấy 3 đô la
Chợt nghĩ: Tại sao chỉ có 3 đô la, là ai cũng lắc đầu không cho? Nhìn ông ta không có vẻ gì là người nghiện thuốc hay nghiện rượu. Nhìn ông ta, mình lại chợt nghĩ ngay đến người cha khắc khổ, cùng gia đình vượt biên sang Úc. Chẳng hiểu sao cái hình ảnh đó lại hiện ra trong đầu mình nữa....
Mel bourne 17 Nov 2015
An Nguyen
---
Yesterday, I went to Coles at Northland Shopping Center for buying some foods. When I came there, I saw a man who was standing at near cashier. He is about 45 -50 years old. He looks like an Iranian. He looks poor and sad. I thought he probably was waiting for his turn to checkout.
After a while, I finished shopping and was going to checkout. I went to checkout where he was standing. I was behind him. I saw him talking to 3 customers, I did not know what he talked but all of them said "No, I am sorry" and gone.
I came closer to him. He said to me: "Go ahead". I said: "Thank you". Then he asked me: "Could you please give me $3? So I can checkout. I don't have enough $. I just have a few dollars". He showed me some coins in his hand. I guessed it is about nearly $7. Then I saw in his basket, he just had chips, and some soft drink. I asked him: "Just $3?". He said: "Yes". I said: Ok!
When I said Yes, he was so happy, he smiled and said "thank you so much, God bless you, bla bla bla".
On my way home, I just wondered that: He needed $3, but why 3 others said NO???
No comments:
Post a Comment